Vu Lan có mẹ

LikeComment
Mục lục

    Con hỏi mẹ: “Sao cài hoa màu trắng?
    Vào những ngày báo hiếu lễ Vu Lan?
    Sao không cài hoa hồng thắm cao sang?”
    Mẹ khẽ bảo: “Mẹ không còn có mẹ!”

    Trong vũ trụ muôn loài đều có mẹ
    Kẻ vô phần nên mẹ sớm ra đi
    Thân cút côi sống lặng lẽ sầu bi
    Đời đâu có tình nào hơn tình mẹ!

    Thương thân mẹ, mất bà từ thuở bé
    Thiếu tình thân yêu, âu yếm thiêng liêng
    Thiếu vắng vòng tay trìu mến dịu hiền
    Thiếu hơi ấm, ấp lòng khi giá lạnh

    Thiếu hình bóng bên đèn chong đêm quạnh
    Lời ngọt ngào khuyên dỗ lúc ốm đau
    Chạy rong chơi vấp ngã té cầu ao
    Về phụng phịu: “Mẹ ơi, con đau đớn…”

    Thương yêu con, mẹ quên con đã lớn
    Gió trở mùa, cây thay lá vàng thu
    Đợi cổng trường khi đem nón, đem dù
    Che mưa nắng, cho con phòng cảm mạo

    Có những hôm trời lên cơn dông bão
    Gió lạnh căm căm, thời tiết đổi thay
    Đường về nhà trơn trợt tuyết mưa bay
    Đội giá buốt, đem con giầy cao ống

    Hết cấp ba, con vào trường Đại học
    Sống xa nhà, mẹ lo sợ đắn đo…
    Luôn nhắc con: “Trở gió dễ cảm ho
    Nhớ mặc áo, choàng khăn cho đủ ấm”

    Trước nhập học, tự tay mẹ mua sắm
    Từ chiếc khăn, đôi vớ, thỏi xà phòng
    Cây kim may, cuộn chỉ với mền bông
    Chai dầu gió, phòng hờ khi cảm lạnh!

    Nơi gác trọ những đêm dài hiu quạnh
    Buồn bâng quơ hay chợt đến bất ngờ
    Tình thơ ngây vụng dại tuổi học trò
    Thương nhớ mẹ, vội vàng ra đi hết

    Luôn cuối tuần, thứ bảy hay chủ nhật
    Đến thăm con, mẹ chỉ dạy khuyên răn
    Đem cho con, giỏ đầy ắp thức ăn
    Và ánh mắt, ôi dịu dàng trìu mến

    “Mẹ mới có tình thương vô bờ bến
    Con hơn người, vì có mẹ bên con
    Con hơn người vì có mẹ chu toàn
    Con hạnh phúc, cài hoa hồng lên áo!”

    ( ST )

    You might like

    Để lại một bình luận

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *