Mục lục
Qua tháng năm lòng bỗng nhiên trầm lắng
Không quá buồn khi thất vọng điều chi
Quán vô thường nên chẳng quá sầu bi
Chuyện được mất vốn dĩ như mưa nắng.
Lúc thành công nhủ lòng đừng háo thắng
Bởi khoe khoang sẽ giống một trò hề
Khi quanh mình còn lắm cảnh nhiêu khê
Niềm vui sướng biết dung hòa chừng mực.
Cũng có lúc trong lòng đầy ấm ức
Ai đâu hay bởi ta chẳng thở than
Để cho người thương hại chỉ bẽ bàng
Chuyện của ta làm phiền chi thiên hạ.
Ta trưởng thành sau khoảng đời vật vạ
Bớt kêu ca điều chẳng được hài lòng
Tập mỉm cười để chuyện nhỏ hoá không
Chấp nhặt lắm chỉ tự mình chuốc khổ.
Qua tháng năm ta bỗng nhiên giác ngộ
Rằng chuyện gì quá độ cũng không hay ./.
Oanh Pham