THƠ VUI VỀ VỢ CHỒNG THẰNG ĐẬU
Thơ: Loan Nguyễn
Sáng nay cuối xóm nghe ồn
Vợ chồng nhà Đậu, cô hồn đánh nhau
Vợ thì túm áo túm đâu
Cho chồng một trận, nát nhàu ra tương
+ Chồng ơi ! sao tứ đổ tường
Gái trai hút xách, lại vương lô đề
Con Dê vợ mới mua về
Hôm nay nó lại, ra đê mất rồi
Bé Năm con của ông mười.
Nữa đêm chồng gọi, Năm Mươi làm gì ?
Sáng nay vợ đã thấy nghi
Khi chồng ngủ dậy, bảo đi việc cần
Miệng thời cười nói như thần (thần kinh)
“Ông đây vô mánh, một lần năm con”
Con Ba bà Bảy đầu thôn
Con Hai bà Tám, chồng còn không tha
Đêm qua mớ ngủ lại la
“Trời ơi vui quá, ra rồi Bảy Mươi.”
Bao nhiêu con nữa hởi người
Nó cao nó đẹp, gấp mười vợ không…??
Đậu ta mặt mũi rã ròng
Đó là mấy ẻm, con ông Ma Đề
Giờ đây chồng đả quá mê
Chiêm bao nằm, thấy đè liền vợ ơi…
THƠ VUI 10 ĐIỀU DẶN VỢ
Thơ: Hà Sơn
Làm vợ nhất thiết phải nghe
Mười điều chồng dặn phải đưa vô đầu
Thứ nhất, là chớ đặt điều
Kẻo không mang họa sứt đầu mẻ tai
Thứ hai, là chớ có nghiền
Khi thằng hàng xóm ngỏ lời …đong đưa.
Thứ ba ,cũng chẳng ăn hàng
Về nhà chồng nấu toàn là món ngon.
Thứ tư, nhất thiết phải ngoan
Khi mà chồng gọi, dạ chồng em đây
Thứ năm, chồng có say nằm
Phải đem pha nước chanh đường mát thơm
Thứ sáu, tiền thưởng hay lương
Chồng lỡ tiêu hết chớ ngồi kêu ca
Thứ bẩy, nhất thiết không spa
Bởi chui vô đó có, ngày thành ma
Thứ tám, phải biết làm hòa
Khi chồng lên tiếng phải ngồi lặng thinh
Thứ chín,chớ có linh tinh
Không thì chồng lại chẳng thèm quan tâm
Thứ mười không được đười ươi
Ngồi lê, ngồi lết khắp nhà trong thôn.
Mười điều chỉ có bấy nhiêu
Mai thêm điều nữa làm quà tặng thêm.
THƠ VUI 10 ĐIỀU DẶN CHỒNG
Thơ: Hai Danh
Chồng kia vểnh nhĩ nghe đây
Mười điều vợ dặn ghi ngay vào đầu:
Một là bất cứ ở đâu:
Nghe chuông vợ gọi phải mau chạy về.
Hai là phải nhớ lời thề:
Luôn hầu hạ vợ- chẳng hề kêu than.
Ba là phải thật chăm ngoan:
Việc nhà việc cửa chu toàn sớm hôm.
Bốn là không được bia ôm
Bắt được vợ tát vêu mồm nghe chưa?
Năm là đi bẩm, về thưa
Phải cung kính vợ- biết chưa hả chồng?
Sáu là không được đèo bòng
Lén la lén lút lòng thòng gái- trai.
(Gia tài được mỗi củ…”khoai”
Phải riêng của vợ-không ai được dùng! )
Bảy là khi vợ nổi khùng
Chồng tìm chỗ trốn chứ đừng cãi ngang.
Kẻo không điên tiết vợ phang:
Răng trên, răng dưới hai hàng đi toi…
Tám là lương nộp cho tôi
Không đem đi rải ở nơi hội hè…
Không được bài bạc, rượu chè
Tụm năm tụm bảy bạn bè cà kê…
Chín là vợ xấu cấm chê
Phải khen: “em đẹp đến mê cả hồn…”
Dù cho răng vẩu, méo mồm…
Cũng phải khen vợ: “em dòm rất duyên…”
Điều mười – đặc biệt ưu tiên
Mỗi khi thấy phải làm liền là đây
Khi nào má vợ đỏ hây
Chồng phải tinh ý biết ngay để… chiều!
Nãy giờ đứng nói hơi nhiều
Mặt vợ nóng quá-có điều gì đây?
Trời ơi! Má lại hây hây
Điều mười hãy thực hiện ngay đi chồng…
—
Gà mái nhảy ổ đỏ mồng
Chị em thích… “ấy” má hồng hây hây.
Bí mật vợ nói ra đây
Cấm không để mọi người hay nghe chồng!
THƠ VUI CẤM VẬN
Thơ: Nguyễn Thành Công
Chuyện hài vẫn viết hằng ngày
Mong cho người đọc đắm say vui cười
Câu chuyện lưu mãi muôn đời
Nay tôi kể lại ai thời được nghe.
Chuyện của nhà anh bạn bè
Vợ chồng nhà họ đã thề nên duyên
Đến nay cũng đã đôi niên
Vợ mang bầu dạ hết quyền chả nem
Tạm thời ngắt chuyện tòm tem
Nhiều ngày như vậy chồng thèm không nguôi
Ngày nọ vợ nghĩ lại rồi
Đưa tiền chồng giải xả xuôi lâu ngày.
Chồng thật thà, lấy đi ngay
Ra ngay đầu phố nơi đây gái mời.
Chiều về thấy mặt vui tươi
Đưa tiền trả vợ nói cười luyên thuyên
Kể rằng hôm nay có duyên
Gặp ẻm hàng xóm nửa tiền vợ ơi
Vợ tức nói chẳng ra lời
Ú a ú ấm giám chơi bà rồi
Chồng thấy vợ mím cả môi
Nên mới hỏi lại vợ ơi chuyện gì.
Vợ kể lại chuyện mọi khi
Con hàng xóm ấy thời kỳ sinh con.
Chồng nó cũng ghé xòn xòn
Mà tôi đâu có mót bòn nửa xu
Nghe vậy chồng cũng lu bu
Đúng là câu chuyện á đù mà hay…!
THƠ VUI ANH CHỒNG NGỐC
Thơ: Nguyễn Thanh Tùng
Chuyện kể về đời tư chàng Ngốc
Cha mẹ thường khóc lóc xót thương
Chỉ vì chàng quá ẩm ương
Cho nên lận đận con đường phu thê.
Một ngày kia về quê chàng Ngốc
Gặp nàng Nghếch đang bốc phân trâu
Hai người chuyếnh choáng nhìn nhau
Mà như đã thấy tâm đầu hợp gu.
Thời khắc vui từ từ cũng tới
Cả hai mừng phơi phới kết đôi
Chồng thì ngốc, vợ dở hơi
Đợi, chờ, trông, ngóng… Thế rồi cũng xong.
Rượu ngà ngà vào trong phòng cưới
Mẹ dặn chàng : -Làm tới nghe không
Bố mẹ đứng ở ngoài trông
Chỉ dạy một loáng là xong con à…
Ngốc lên giường cởi ra nằm đợi
Vợ dưới sàn, Ngốc gọi Ngốc gào
Chẳng được… gọi thử coi sao
Cha ơi, mẹ hỡi nó vào được đâu
Mẹ lúng túng… Buông câu bóng gió
Bôi nước bọt đầu “nó” rồi “làm”
Ngốc ta tưởng bở nên ham
Nhổ lên đầu vợ, hất hàm: Được đây!
Cô dâu cay, ra tay một búa
Ngốc sờ lên thấy túa máu đầu
Vội vàng vơ lấy khăn lau
Mẹ ơi ra máu nên đau quá trời.
Hai ông bà mừng vui khôn xiết
-Giờ bọn mình mới biết thực con
-Thấy chưa? Đã nói lại còn
Con mình đâu ngốc… Nó khôn, ông nhề!…