Mục lục
Rồi một sớm mai thức giấc
Thấy bao nhớ thương phai dần
Mới hay người đời nói thật
Làm gì có chuyện trăm năm…
Ta nghĩ đời là như thế
Cứ yêu là sẽ không buồn?
Bao dung rồi người ta hiểu
Chân thành thì người ta thương?
Ta nghĩ rằng mình không ổn?
Vẫn đau và đau nhiều hơn?
Nhưng bình yên – không lẩn trốn
Bình yên ở đây vẫn còn…
Ta nghĩ người này như thế
Người kia cũng không khác gì
Nhưng thật lòng ta đâu thể
Trách đời vì chuyện chia ly…
Rồi một sớm mai thức giấc
Sau nhiều đêm ta ướt mi
Mới hay người đời nói thật
“Ai rồi cũng phải chia ly?”
Hóa ra người đời nói thật
ta đau, đâu có được gì?
Vũ.