Mục lục
Ta với người đi lạc giữa trăm năm
Mà quên mất những mặn nồng một thuở
Để sớm nay mùa thu về nhắc nhở
Mới hay mình từng bỏ lỡ một người dưng
Nhớ không anh, Thu một thuở đã từng
Xanh xanh thắm khung trời mình hò hẹn
Mây trắng lang thang giữa lưng trời tìm bạn
Nắng lung linh gieo ngàn vạn tơ vàng
Có phải mình mắc nợ với nhau không?
Nhân gian đông, mà dòng đời lại hẹp
Xung quanh anh có biết bao người đẹp
Sao lại chọn em quá đỗi bình thường?
Chợt chạnh lòng khi gió trở, mùa sang
Thu vẫn thế, mơ màng và quyến rũ
Chỉ mình dường như đã quên ngày cũ
Nay Thu về, Thu nhắn nhủ gì ta?
Phương trời người heo may có về qua?
Lá có đổ giống như mùa thu ấy?
Có một giấc mơ một thời bỏng cháy
Tưởng đã quên rồi, cơn say vẫn còn vương!
Huần Trần