Người ta thường nói rồi thời gian sẽ làm nguôi dần mọi nỗi đau
Nhưng thật ra thời gian không nhiệm màu đến thế!
Khi đã cùng nhau trải qua ngàn dâu bể
Thì liệu có thể nào một sớm một chiều quên?
Cần phải mất bao lâu để không còn nhớ một cái tên?
Hay phải đi bao xa mới thôi không ngoái đầu nhìn lại?
Khi cái được gọi là “thời gian” kia cứ trường tồn mãi mãi!
Mà cuộc sống của con người thì quá ngắn ngủi, mong manh…
Vẫn còn đâu đó những nỗi niềm cứ mãi quẩn quanh
Cứ gặm nhấm nỗi đau đến nát nhàu ký ức
Bởi họ vốn mỏng duyên cho một lần thành thực
Nên cũng đành tự ru lòng mà nào có dám trách tình chẳng sâu!
Số phận cuộc đời rồi run rủi về đâu?
Thời gian vĩnh hằng hay phận người kết thúc trước?
Điều gì sẽ giúp họ chấm dứt cho một lần mất-được?
Khi họ vẫn đang cười,
Bình lặng…
Thản nhiên!
Huân Trần