Thơ Trần Lập viết cho vợ và con

1 LikeComment
Mục lục

    Thơ Trần Lập viết cho vợ và con tháng trước

    “Anh đi rồi, nắng tắt giữa chừng xuân
    Em ở lại nhớ đừng buồn em nhé
    Con còn nhỏ em cũng còn rất trẻ
    Người đàn bà bé nhỏ của anh

    Anh đi rồi, đời vẫn mãi tươi xanh
    Em ở lại chớ đừng rơi nước mắt
    Dẫu vẫn biết tim em giờ đau thắt
    Mạnh mẽ lên em đi tiếp chặng đường dài

    Anh đi rồi, đâu còn thấy ngày mai
    Chuyến đi này khác những lần đi trước
    Chẳng hẹn ngày về nhưng chân anh phải bước
    Xa cách rồi mãi mãi sẽ chia phôi

    Anh đi rồi, hương còn đọng trên môi
    Mùi tóc em thủa chúng mình quen biết
    Tình chồng vợ vẫn mặn nồng da diết
    Bao năm rồi ân ái chẳng nhạt phai

    Anh đi rồi, cuộc sống lắm chông gai
    Em sẽ phải một mình mình bươn chải
    Anh chẳng còn được giúp em mãi mãi
    Xin lỗi mình anh không thể bên em

    Anh đi rồi, chắc mọi chuyện sẽ quen
    Nỗi buồn cũng nguôi ngoai cùng năm tháng
    Con sẽ lớn sẽ giúp em cáng đáng
    Ở nơi xa anh mãi độ cho mình

    Anh đi rồi, mang theo cả ân tình
    Xót thương em người đàn bà tần tảo
    Đã cùng anh vượt biển đời giông bão
    Chỉ tiếc rằng anh nằm lại giữa trùng khơi

    Anh đi rồi, em chắc sẽ chơi vơi
    Nếu có gặp người yêu em chân thật
    Đừng ngại ngùng chẳng có gì để mất
    Cảm ơn ai đưa em cập bến đời

    Anh đi rồi, đừng khóc nữa em ơi
    Để các con vững vàng qua sóng gió
    Vĩnh biệt em người đàn bà bé nhỏ
    Nắng tắt rồi anh phải đi thôi.”

    Thơ Trần Lập viết cho vợ và con tháng trước

    “Anh đi rồi, nắng tắt giữa chừng xuân
    Em ở lại nhớ đừng buồn em nhé
    Con còn nhỏ em cũng còn rất trẻ
    Người đàn bà bé nhỏ của anh

    Anh đi rồi, đời vẫn mãi tươi xanh
    Em ở lại chớ đừng rơi nước mắt
    Dẫu vẫn biết tim em giờ đau thắt
    Mạnh mẽ lên em đi tiếp chặng đường dài

    Anh đi rồi, đâu còn thấy ngày mai
    Chuyến đi này khác những lần đi trước
    Chẳng hẹn ngày về nhưng chân anh phải bước
    Xa cách rồi mãi mãi sẽ chia phôi

    Anh đi rồi, hương còn đọng trên môi
    Mùi tóc em thủa chúng mình quen biết
    Tình chồng vợ vẫn mặn nồng da diết
    Bao năm rồi ân ái chẳng nhạt phai

    Anh đi rồi, cuộc sống lắm chông gai
    Em sẽ phải một mình mình bươn chải
    Anh chẳng còn được giúp em mãi mãi
    Xin lỗi mình anh không thể bên em

    Anh đi rồi, chắc mọi chuyện sẽ quen
    Nỗi buồn cũng nguôi ngoai cùng năm tháng
    Con sẽ lớn sẽ giúp em cáng đáng
    Ở nơi xa anh mãi độ cho mình

    Anh đi rồi, mang theo cả ân tình
    Xót thương em người đàn bà tần tảo
    Đã cùng anh vượt biển đời giông bão
    Chỉ tiếc rằng anh nằm lại giữa trùng khơi

    Anh đi rồi, em chắc sẽ chơi vơi
    Nếu có gặp người yêu em chân thật
    Đừng ngại ngùng chẳng có gì để mất
    Cảm ơn ai đưa em cập bến đời

    Anh đi rồi, đừng khóc nữa em ơi
    Để các con vững vàng qua sóng gió
    Vĩnh biệt em người đàn bà bé nhỏ
    Nắng tắt rồi anh phải đi thôi.”

    You might like

    Để lại một bình luận

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *