Mục lục
Bây giờ mình giả ngốc
Bỏ mặc hết sự đời
Để làm người hạnh phúc
Sống những ngày thảnh thơi
Đâu cần phải tốn sức
Để toan tính mỗi ngày
Làm những việc thất đức
Và nhúng chàm bàn tay
Người khôn hay người dại
Đều cũng phải lìa đời
Chẳng ai mà sống mãi
“Ranh “ được gì người ơi ?
Người khôn ngoan hiểu lí
Kẻ khôn ranh mưu hèn
Tham lam và ích kỉ
Có gì mà đáng khen?
Khôn là điều cần thiết
Nhưng phải khôn thế nào ?
Bàn tay nào che hết
Qua mắt được trời cao ?
Nga Trần