Người ta nói mỗi người sinh ra chỉ dành cho một người. Vậy anh có phải là người sinh ra dành cho em? Hay anh chỉ là ảo ảnh, là một ảo tưởng em tự xây cho riêng mình. Có những lúc em nghĩ anh có thể bỏ tất cả để đến bên em, nhưng trái ngang thật, kể cả khi anh đang nhớ em vô cùng thì anh vẫn chẳng chạy đến bên em được. Anh à, thực ra em là ai trong trái tim anh? Có bao giờ trong tiềm thức của anh thật sự nhớ đến em? Có bao giờ tình cảm này là thật?
Anh biết không, điều duy nhất em không làm được chính là quên anh. Em đã cố biết bao nhiêu lần ngừng suy nghĩ về anh, sắp xếp hết những kỉ niệm chắp nối vào một góc thật sâu trong tâm hồn nhưng vẫn không thể nào quên anh được. Dù kỉ niệm mà anh để lại chỉ toàn là những kỉ niệm buồn nhưng em vẫn không thể buông bỏ được. Càng buồn lại càng nhớ, càng thấy hoang hoải, mông lung.
Em lạ quá, bản thân là người muốn buông tay anh trước, nhưng lại chẳng thể nào quên được anh. Bởi em nhận ra, tình cảm của anh chưa bao giờ là tình yêu. Anh chưa bao giờ sợ em buồn hay suy nghĩ. Anh cũng chưa bao giờ đến bên em mỗi khi em cần. Anh chưa bao giờ bỏ đi cái tôi của mình để vỗ về em. Và anh chưa bao giờ hết bận để yêu em.
Nhiều lần em tự hỏi, mình là gì của nhau? Chỉ là một ánh mắt lỡ lướt qua nhau hay chỉ như hai kẻ xa lạ lỡ gặp rồi xa? Huyễn hoặc bản thân sau một thời gian quá dài, giờ là lúc em tỉnh mộng. Thực ra, đã nhiều lần em muốn tỉnh dậy nhưng em vẫn sợ, bản thân em sợ cái cảm giác chỉ cần anh nói nhớ, tim em lại khó chịu vô cùng, không cưỡng lại được bản thân để rồi vẫn trượt dài trong tình cảm này.
Yêu anh chính là cảm giác nhớ mà không được nói ra, yêu mà không được bên cạnh, thương mà phải cầm lòng.
Yêu anh chính là cảm giác một mình phải vượt qua tất cả, vì anh bận lắm, sẽ chẳng bao giờ hết bận để yêu em.
Yêu anh chính là cảm giác nhìn thấy anh nhưng phải vờ như không thấy, nghe tiếng anh nói nhưng lại vờ như vô tình.
Yêu anh chính là học cách đi về một mình trên chính con đường mình đã chọn.
Anh nói đi, em phải làm sao? Yêu anh là những chiều lang thang vẫn không dám gửi một tin nhắn, không một cuộc gọi, vì sợ lắm khoảng thời gian chờ đợi đằng đẵng phía sau. Anh đang bận hay anh đang ở bên cạnh một người khác không phải em.
Duyên phận cũng thật lạ, đã cho người ta gặp gỡ nhưng cũng làm người ta chia li. Từ khi bắt đầu đã thấy chia li sắp đến. Những rung động, những cảm giác gần gũi, thân thuộc phai dần, để lại là những ngày trượt dài chờ đợi, là sự lạnh lùng, là sự hời hợt. Em nhận ra anh chưa từng muốn bên em, chưa từng muốn lâu dài. Vậy mà trớ trêu thay, em vẫn chẳng thể quên anh được.
Người ta nói mỗi người sinh ra chỉ dành cho một người. Vậy anh có phải là người sinh ra dành cho em? Hay anh chỉ là ảo ảnh, là một ảo tưởng em tự xây cho riêng mình. Có những lúc em nghĩ anh có thể bỏ tất cả để đến bên em, nhưng trái ngang thật, kể cả khi anh đang nhớ em vô cùng thì anh vẫn chẳng chạy đến bên em được. Anh à, thực ra em là ai trong trái tim anh? Có bao giờ trong tiềm thức của anh thật sự nhớ đến em? Có bao giờ tình cảm này là thật?
Muốn kết thúc những chuỗi ngày chờ đợi, hoang mang trong chính tình cảm và sự chọn lựa của mình nhưng thật khó. Những hình ảnh, những kỉ niệm dù buồn vẫn khiến em không thể nào quên.
Có thể nào chia tay khi em vẫn còn yêu được không? Nếu rời ra, anh có còn nhớ em không? Nếu chia tay, nếu buông bỏ khi vẫn còn yêu là sai hay đúng? Nếu cố níu giữ một người mà mình biết không bao giờ thuộc về là đúng hay sai?
Có phải vì thời điểm gặp gỡ nhau đã là một sai lầm? Gặp anh là một sai lầm của em? Và gặp em lại là một sai lầm của anh? Có bao giờ anh hối tiếc vì đã gặp em?
Những ngày bên nhau, nhưng chưa một lần nắm tay cùng đi dưới phố. Dù muốn lắm, em vẫn chẳng thể vai kề vai bên anh được. Em biết, anh cũng sợ điều đó.
Những ngày yêu nhau, nhưng chưa một lần hứa hẹn. Anh chẳng cho em một danh phận, em chấp nhận, nhưng anh cũng chưa bao giờ hứa sẽ bên em khi em cần, em phải đối diện như thế nào?
Những ngày thương nhau, nhưng chưa một lần hai trái tim cùng chung nhịp đập. Trái tim anh còn bận, bận nhớ, bận thương một người khác, không phải là em…
Những ngày nhớ nhau, nhưng chưa một lần chạy đến cạnh nhau. Cả hai yêu nhau khi cái tôi của mỗi người quá lớn. Những ngày thương nhau còn ít hơn những ngày giận dỗi. Giận rồi tự thôi, tự làm lành, tự xoa dịu chính mình. Yêu anh là vậy đấy, là chấp nhận những cảm giác lạnh lùng như thế…
Anh chưa bao giờ từ bỏ những bận rộn, những hư vinh để đến bên em. Anh biết không, điều em cần là anh, một con người bằng xương bằng thịt, dù có xấu xa, dù có nghèo khó, dù không địa vị… em vẫn cần. Nhưng anh cần gì ở em? Em cũng không biết nữa. Em chỉ biết, anh cần một khoảng không cho anh chọn lựa, lúc anh cần anh sẽ gọi, lúc không cần anh sẽ lặng yên.
Tình yêu như thế thật mỏi mệt đúng không anh? Một tình yêu hoàn toàn chỉ từ một phía. Có phải cuộc đời đang trêu đùa với chính em? Em biết, dù anh có nói thương yêu em, em vẫn không thể là gì của anh, không danh phận, không mối quan hệ ràng buộc. Có chăng, sau khi cánh cửa khép lại, em chỉ là một mảnh kí ức chắp nối trong anh mà thôi.
Vậy tiếp tục để làm gì? Hay dừng lại anh nhé. Em sẽ dừng lại, anh cũng không cần phải bước tới nữa. Chỉ mong đừng quên nhau, hãy cho em thành một mảnh kí ức thật đẹp trong anh. Và em cũng vậy, sẽ xem anh như một miền kí ức thật xa. Xa anh, em sẽ làm được. Nhưng quên anh là điều duy nhất em không thể.
Xin lỗi anh, em mệt rồi, chẳng thể ở cạnh anh nữa!