Người ta nói “khi vào Lính thì con người sẽ trưởng thành hơn trong suy nghĩ và hành động”, đã có lần tôi được nghe nhiều người nhập ngũ một thời gian đã òa khóc khi gọi về cho mẹ, dù bên ngoài chưa một lần như vậy. Lính là những cảm xúc xa nhà xa,nhớ người yêu, tình yêu quê hương đất nước được gửi gắm và những dòng thơ. Mọi người cùng đọc và cảm nhận nhé.
Anh ra khơi
Mây treo ngang trời những cánh buồm trắng
Biển ồn ào, em lại dịu êm
Ngày mai, ngày mai khi thành phố lên đèn
Đất nước gian lao chưa bao giờ bình yên
Vòm trời kia có thể sẽ không em
Phút chia tay, anh dạo trên bến cảng
Biển một bên và em một bên.
Em vừa nói câu chi rồi mỉm cười lặng lẽ
Anh như con tàu, lắng sóng từ hai phía
Biển một bên và em một bên
Tàu anh buông neo dưới chùm sao xa lắc
Thăm thẳm nước trôi, nhưng anh không cô độc
Biển một bên và em một bên.
Bão thổi chưa ngừng trong những vành tang trắng
Anh đứng gác. Trời khuya. Đảo vắng
Biển một bên và em một bên.
Không hiểu nữa. Chỉ còn anh với cỏ
Cho dù thế thì anh vẫn nhớ
Biển một bên và em một bên…
NGHIỆP LÍNH
Xa quê hương tôi bước vào nghiệp lính
Xa gia đình, xa tổ ấm thân thương
Tuổi thanh xuân tôi chôn giữa thao trường
Và chấp nhận những ngày cay đắng nhất.
Bao ngày rồi, bao đêm tôi thao thức
Nỗi nhớ nhà, nỗi nhớ người thương
Ba tháng quân trường thắm đầy gian khổ
Nắng Đà Nẵng cát bụi mịt mù bay.
Đêm trăng sáng một mình tôi đứng gác
Lòng trào dâng bao nỗi nhớ quê nhà
Rồi trong lòng bổng cất lên tiếng khóc
Hu! Hu! Hu! Nhớ nhà, nhớ người yêu…
GỬI BẠN BÈ LÀM XONG NGHĨA VỤ
Mai mầy về thành phố dang rộng tay
Đón mầy và đón bao thằng đã làm xong nghĩa vụ
Mai mầy về bình yên trong giấc ngủ
Có nhớ bạn bè biên giới ướt sương đêm
Có nhớ tụi tao khao khát hôn lên mái tóc mềm
Của con gái một thời thương nhớ nhất
Mầy về mùa mưa, quần áo không lấm lem bùn đất
Dép sa-bô gô trên phố chiều vàng
Quen tính hay đi mầy cỡi xe đạp lang thang
Có nhớ tụi tao cởi trần đi phục.
Hãy mở mắt ra nhìn đời trong đục
Nhìn thật bao dung và cũng thật ra người
Hãy nhớ trong gian lao tụi mình vẫn cười
Trong thiếu thốn vẫn kiên trì khắc phục
Đừng chùn chân nếu chạm vào tiêu cực
Dấu ấn chiến trường nào dễ phôi phai.
Mai mầy về với người yêu trong tay
Hãy hôn giùm tao những nụ hôn đời lính
Hãy nói giùm tao trong phút giây trầm tĩnh
Rằng: cảm ơn nàng đã yêu lính biên cương
Gặp cô gái nào mầy thấy dễ thương
Hãy chào giùm tao nụ cười mong nhớ
Mầy đã trải qua những đêm nằm trăn trở
Cái riêng trong lòng đã chia sẻ cho nhau
Vết thương nào không quằn quại cơn đau
Lại mơ thấy đôi tay mềm chăm sóc
Tụi mình con trai lúc lòng chùng, chực khóc
Đâu phải yếu mềm khi vuốt mắt bạn thân.
Mai mày về đi dưới phố cây xanh
Nếu gặp nắng đừng đưa tay che vội
Hãy nhớ tụi tao trầm mình trong nắng đội
Khát dòng sông như khát thuở thanh bình
Phố lên đèn, ánh điện sáng lung linh
Có nhớ tụi tao bên này đêm – bóng – tối
Mấy tháng ròng giọt dầu hôi không biết tới
Nên rất trẻ thơ muốn trăng sáng bốn tuần.
Mầy về ra nông trường, vào xưởng máy hay cơ quan
Hãy làm việc bằng tinh thần người lính
Cái thiếu ở chiến trường mày đâu cần làm sổ tính
Hãy làm thật nhiều sản phẩm giúp tụi tao.
Mai mầy về thành phố rợp cờ sao
Tao lại nhớ năm xưa tụi mình đi phấn khởi
Buổi tụi mình lên đường, chưa rõ bài Em vẫn đợi
Nên tay cô gái nào đứng vẫy mãi theo xe
Và thư đến với tụi mình trong rừng khộp, rừng le
Thành sức mạnh trên đau lê xuất kích
Mầy đi xi-nê có nhớ những lần bám địch
Nòng thép dài thay tay mát bàn tay
Tiễn mày về, gió lốc, bụi mù bay
Cho tóc rợp bám đầy đường ít nắng
Trung đội thiếu mầy tao càng thấy vắng
Nhưng vững tin đội ngũ vẫn có mầy
Tao chừ còn nặng nợ với cỏ cây
Nên chẳng biết nói sao cho thấy rõ.
Đất nước mình: hoà bình và súng nổ
Ở mặt trận nào cũng cần có lòng tin
Trong thời đại tụi mình trật nước sẽ bay lên
Bằng trí tuệ và mồ hôi tuổi trẻ
“Vì nhân dân quên mình ” bài hát dậy trong lòng mới mẻ
Mai mày về tao xin gởi bài thơ.
Bài thơ tình tặng người gác đèn biển
Anh nhớ em yêu qua trăm dặm sóng
Mỗi buổi trăng lên, mỗi lúc trăng tà
Khi nắng mai in gợn hồng biển rộng
Khi cánh buồm trở lại cánh bờ xa
Anh biết em lo từng cơn biển động,
Từng tia chớp đông, từng buổi mây mù
Trong giấc ngủ, em nghe cồn tiếng sóng
Tưởng ánh đèn anh tắt giữa đêm thâu
Ngọn hải đăng anh thắp trên sóng cả
Đêm mịt mùng vẫn cháy mãi không thôi
Em biết đấy, tình anh như ánh lửa
Qua gió mưa, tia sáng vẫn chói ngời
Anh không nghĩ sóng gặm mòn hạnh phúc
Tuổi thanh xuân nơi thăm thẳm chân trời
Anh biết rõ có đêm thầm em khóc
Vẫn mong anh đứng giữa trùng khơi
Em hãy nhìn những con tàu trở lại
Cánh hải âu từ sóng cả bay về
Tàu đã đi theo ánh đèn anh rọi
Chim mang lời anh nhắn tới làng quê
Anh gửi theo niềm vui và nỗi nhớ
Chở đến em trọn đất cảng quê nhà
Có tình em, tim anh thêm thắm đỏ
Làm một cây đèn biển sáng trời xa.
LÍNH
Ngày vào lính tôi tròn 19 tuổi
Cách xa nhà kỷ niệm nhớ buồn thương
Ngày tôi đi biết bao điều muốn nói
Nhưng dòng đời còn rất nhiều trái ngang.
Người tôi yêu vừa tròn 18 tuổi
Cách xa nhà kỷ niệm khó mà quên
Nhưng giờ đây số phận đã muộn màng
Đã đưa tôi bước vào lính tráng
Xa em rồi còn nhớ anh không
Hoàng hôn vào lính, lính đơn côi.
Màn đêm buông xuống lính vẫn đơn côi.
NGÀY ĐẦU NHẬP NGŨ
Tôi còn nhớ ngày đầu nhập ngũ
Một nỗi buồn chan chứa ở lòng tôi
Bước lên xe mà tuông trào nước mắt
Nhìn bạn bè mà cảm thấy tuổi thân
Những người thân với anh mắt u buồn
Nhìn quanh quẩn người yêu không có
Xe chuyển bánh như lòng tôi tan nát
Thế là quê hương tôi đã xa mất rồi.
Một tuyết trời lạnh thấu vào tim
Từng đoàn quân kéo về doanh trại
Thu nhỏ mình trong quân ngũ Việt Nam.
TẶNG EM
Anh tặng em cái nắng thao trường
Cái chói chang những trưa hè nóng bỏng.
Anh tặng em cả bàn tay cháy nắng
Cơn mưa chiều quần áo ướt mồ hôi
Tặng em tất cả những ước mơ
Cái mong manh của một thời trai trẻ
Tặng cho em những ngày tháng xa mẹ.
Đường hành quân phía trước còn dài!
Cố gắng chờ anh ngày hội ngộ
Chúng mình sẽ nói chuyện mai sau.
GÁC TÂN BINH
Vọng gác đêm nay có một mình
Một mình cầm súng gác tân binh
Đêm nay mình tôi và khẩu súng
Tâm sự bên nhau thật đắm tình
Đêm nay các bạn ở quê nhà
Được gần bạn bè với mẹ cha
Còn tôi nơi phương trời xứ lạ
Chỉ có một mình súng với ta
Xa xa vọng vọng tiếng reo hò
Ôi! Sao nhớ nhà, nhớ mẹ cha
Ôm súng mà nước mắt tuông trào
Nhưng phải làm sao khi đời lính
Phải giữ non sông giữ hòa bình
Nghĩ vậy mà tôi ôm chặt súng
Quyết giữ hòa bình đến bình minh.
THƯ LÍNH
Thư anh viết không dài hơn cây súng,
Không mang tình thi sĩ đâu em
Thư anh viết chỉ mang tình người lính
Khỏi phai màu sắt bướm lá hoa
Em có thích những vần thơ người lính
Với chông gai gió lạnh rừng già
Nỗi buồn vui trong những lúc đi xa
Với tất cả bởi vì anh là lính
Và tất cả chỉ vì người anh yêu!
NGĂN CÁCH
Tôi với em mỗi người một ngã
Nên rất buồn và lại rất xa
Tôi là lính, súng kia là bạn
Em còn học sách vỡ làm thân
Đường công danh là đường bay lữa đạn
Đường bút của em là dãi lụa dịu dàng
Đường tôi đi là con đường lữa đạn
Để diệt thù và giữ mái trường xưa
Đường em đi là đường tôi mơ ước
Đường em đi đến tận những ước mơ.
GỬI EM….!
Màu mực xanh ghi dòng thương nhớ
Bút nghiên nghiên ghi mấy dòng thơ
Đêm nay trăng sáng hay mờ
Em thức hay ngủ hay chờ tin anh
Càng về khuya gió càng thổi mạnh
Ngủ chưa em hay còn thao thức mãi
Chẳng cùng anh tâm sự nỗi niềm này
Đã là lính lấy đâu ra mộng đẹp
Nắng thao trường thu hẹp mộng yêu thương
Yêu chi em cuộc đời anh lính chiến
Sống xa nhà lại mất tương lai
Như cây vàng sống giữa biển khơi
Kiếp cô đơn như ngọn núi mồ côi.
Đường còn dài ngày mai đi tiếp
Thư chưa dài nối tiếp thư sau
Thuyền ra đi mong ngày cập bến
Thư đi rồi mong hai chữ … hồi âm!
ĐÊM GÁC
Con đứng gác dưới trăng vàng lạnh lẽo
Lê bước buồn con nhớ đế quê hương
Ôi quê hương có bao người yêu dấu
Đã cùng con chung sống biết bao ngày.
Con nhớ cha cho con cuộc sống qua
Đến bây giờ con cất bước ra đi
Ôm cha khóc mà không nói lời từ biệt
Chào tất cả con lên đường nhập ngũ
Bước ra đi bỏ lại mái nhà xưa
Có người mẹ sớm hôm trông ngóng
Nay xa cách nhưng lòng không xa cách
Ở nơi nào con cũng nhớ về quê!
THƠ TÌNH VỀ NGƯỜI LÍNH
Ngày ấy tôi làm anh bộ đội
Cô nàng nhỏ nhắn dáng xinh tươi
Hàng ngày gặp mặt đi qua ngõ
Bốn mắt nhìn nhau thẹn lắm rồi.
Tôi lính nhà quê, lính mới vào
Trộm nhìn lòng dạ cứ nôn nao
Hai tay lúng túng ve tà áo
Đầu xóm trông nhau lí nhí chào.
Gặp lại chiều nay bóng áo hồng
Liếc tôi trao khẽ nụ cười trong
Chia tay em ở tôi ra trận
Bịn rịn tình ta thỏa nỗi lòng,
Mỏi cánh thư bay đến tận nhà
Hẹn thề em đợi khúc hoan ca
Ngày về đón lính nơi đầu núi
Nỗi nhớ tưng bừng ánh pháo hoa.
GỬI NGƯỜI ANH YÊU
Khoác trên mình là chiếc áo màu xanh
Nơi biên giới anh canh giữ tổ quốc
Nhưng trong lòng vẫn mang một nguyện ước
Ngày anh về được sánh bước cùng em
Mình cùng nhau xây hạnh phúc êm đềm
Trao hơi ấm những đêm trời trở gió
Lời yêu thương giờ anh đã bày tỏ
Hỏi rằng em có đồng ý không em
Anh cũng hứa yêu mãi chỉ mình em
Trong tim anh ko có thêm ai khác
Sẽ chẳng làm em buồn đau tan nát
Vậy em ơi em yêu lính nhé em
CHIẾN SỸ PHÒNG KHÔNG
Nếu ai hỏi thì em cứ nói
Người yêu em là lính phòng không
Tuổi thanh xuân cất bước lên đường
Để giữ vững bầu trời tổ quốc
Ở phưng xa em đâu có biết
Đôi mắt anh từng phút từng giây
Giữa đêm dài vắng bóng quê hương
Hây nhưng trưa nắng hè cháy bỏng
Trái tim anh luôn hướng về phía trước
Ra đa anh vươn dài cánh sóng
Thu tin về với tín hiệu tình yêu
Ơi quê hương ơi tổ quốc bao la
Anh là lính giữ bầu trời tổ quốc
Nếu ai hỏi thì em cứ nói
Người yêu em
Là lính
Phòng không
Bài thơ người lính đảo gửi con trai gây xúc động mạnhTổ quốc gọi rồi… cha phải đi thôi.Con trai à, việc nhà nhờ con nhé.Vì cha biết… con rất mạnh mẽ.Sẽ là bờ vai cho mẹ dựa thay cha…
Con trai à, cha phải ra đi.Vì biển Đông còn chưa nguôi sóng dữ.Vì đồng chí, đồng đội đang ngày đêm cố giữ.Không cho kẻ thù, chạm vào đất quê hương…
Con trai à, hãy cố nén đau thương.Nếu một mai cha không trở về nữa.Hãy chăm sóc mẹ… như hai người đàn ông đã hứa.Và hãy lớn thật mau… nối tiếp bước của cha…
Nguồn: Sưu tầm