Mục lục
Ta cứ nghĩ tháng bảy này sắp hết
Trời an nhiên và đất cũng an nhiên
Người với người thương nhau như ruột thịt
Và nhìn nhau bằng ánh mắt thật hiền
Rồi đau quá nỗi buồn tháng bảy
Những tiếng ru đã cạn mất rồi
Chỉ còn lại tiếng khóc gào tha thiết
Lửa đầy trời nước mắt cứ tuôn rơi.
Người ra đi để nỗi buồn ở lại
Người sống còn đối diện nỗi thương đau
Vừa hôm qua vẫn cười đùa vui vẻ
Vậy mà giờ thực sự mất nhau.
Xin cuộc đời đừng thêm tin xấu nữa
Những thương đau dừng lại ở đây thôi!
Xin hãy để bao người yên ổn
Sống thương yêu, chia sẻ với muôn người!
Ta sợ lắm nghe những điều bi thảm
Những tang thương vừa thoáng đã đau lòng
Ta chỉ dám nguyện cầu trong tâm khảm
Tiếng An Bình trong tận đáy ước mong!
Nghinh Nguyễn