Mục lục
Nắng ngoài kia đã vỡ
Làm sao em giữ nổi một mùa thu
Dường như buồn đau luôn đến bất giờ
Điều chưa nói cuối cùng thì đã nói.
Sau tất cả vẫn chỉ là mệt mỏi
Anh biết không? Khi anh nói “không cần”
Em chẳng thể làm gì ngoài im lặng
Mùa thu buồn trong những nỗi phân vân.
Con câu gù lặng lẽ đứng ngoài sân
Chờ ve vuốt sợi nắng buồn mùa cuối
Sau tất cả những điều em chờ đợi
Lá vẫn xanh, rồi lá vẫn úa vàng.
Và thế là mùa thu đã sang ngang
Em đâu giữ nổi chiếc lá vàng còn mới
Rốt cuộc thì thương vẫn chỉ là câu hỏi
Mà suốt ngày qua nhầm lẫn chuyện trả lời!