Mục lục
Nếu một ngày tất cả bớt viển vông
Chúng ta có sống như mùa đông năm ấy?!
Dù những điều để dành – em biết đấy
Đã ít nhiều khuây vơi …
Khi chẳng còn chiếc lá nào rơi
Đàn sâm cầm bỏ đi phía mặt trời bụi đỏ
Khi mùa đông chẳng có gì ngoài gió
Và cay mắt kẻ lãng du ..
Giấc mơ nguội ngắt một ngày sương mù
Chẳng còn thiết tha thêm một lần tha thiết
Lười nhác hỏi han và không muốn biết
Nhân gian có hồi sinh !!!
Ngã tư nào sẽ dẫn đến bình minh ?!
Có lẽ là điều không còn quan trọng nữa
Những dòng sông xanh và một miền đất hứa
Đã hóa viển vông…
Và sự thật là gì em biết không
Chúng ta chẳng thể sống như mùa đông năm ấy …
Xám