DUYÊN MUỘN – An Nhiên
Chúng mình biết nhau không phải tình đầu
Cũng chẳng ở gần mà xa tít tắp
Hơn nửa cuộc đời bão giông mới gặp
Rồi hiểu và thương chắc bởi nợ nần
Chúng mình yêu xa chẳng được ở gần
Nên giữ niềm tin trong nhau bền chặt
Để mỗi lúc buồn dẫu không gặp mặt
Vẫn thấy rất gần dù ở cách xa
Chúng mình dặn lòng quá khứ đã qua
Chẳng còn gì vui thôi đừng nhắc nữa
Hãy để thời gian xoá nhòa chuyện cũ
Gợi lại làm chi vết xước đã lành
Chúng mình bây giờ đều đã trưởng thành
Nên biết bỏ qua những điều vụn vặt
Góp giữ nâng niu niềm vui nhỏ nhặt
Để một ngày kia hạnh phúc đong đầy
Mình cứ bên nhau như thế mỗi ngày
Chẳng cần vội đâu thật yên thật lặng
Chầm chậm chút thôi để còn cảm nhận
Giữ trọn niềm tin và đủ chân thành
Mong rằng chúng mình duyên muộn nhưng
lành
DUYÊN MUỘN – Tùng Nguyễn
Em lại về với những ban trưa
Con phố vắng nghe lòng mình bớt vội
Giữa những quẩn quanh hàng ngày đón đợi
Em lại về gõ nhịp với thời gian.
Đã hết rồi những hờn dỗi trẻ con
Đã qua rất lâu mối tình đầu dang dở
Vẫn vẹn nguyên là mảnh tình đã vỡ
Chuyện chúng mình đâu phải lỗi riêng ai
Phía trước của anh là sự nghiệp – là tương lai.
Phía không anh với em là những ngày dài đằng đẵng…
Có những người đến sau, em mỉm cười im lặng:
“Chúng mình chẳng hợp nhau!”
Giờ đến thời mọi thứ đều xếp sau
Sẽ rất đau khi ai vui mồm “Bao giờ thì có cỗ?”
Chỉ là đùa vui thôi nhưng em giật mình lo sợ
Bằng tuổi mình, bè bạn có chỗ đón đưa…
Mẹ cũng trêu “ Mày có ai rước tao nhờ”
Ngóng ra hiên lũ trẻ đang chơi đùa đầu ngõ
Có nụ cười
Gieo vết tháng năm trôi…