ĐỪNG – Huần Trần
Đừng hứa sẽ đưa em đi cuối đất, cùng trời
Bởi thế gian rộng mà lòng người thì hẹp
Chỉ cần anh đừng bỏ đi biền biệt
Là con tim em đã hạnh phúc lắm rồi
Đừng ví em giống như ánh mặt trời
Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống
Chỉ còn anh với đêm dài cộng hưởng
Anh sẽ làm gì những lúc chẳng có em?
Đừng ví em giống như vì sao đêm
Vì giữa rừng sao em thấy mình bé nhỏ
Em chỉ ước mình giống như đốm lửa
Sưởi ấm tim anh khỏi lạnh giá bốn mùa
Đừng ví em giống cầu vồng sau mưa
Dẫu lung linh mà vời xa thăm thẳm
Anh sẽ làm gì trong những ngày có nắng?
Khi chẳng có em lấp lánh những sắc màu
Em chỉ muốn là em-cô bé chẳng u sầu
Luôn vui tươi giữa dòng đời bận rộn
Và anh nữa-đừng khiến em bất ổn
Dẫu có thế nào… nên thích…một mình em!
ĐỪNG – sưu tầm
Sau bao năm tháng đã qua…
Giờ đây tôi mới ngộ ra nhiều điều!
Đừng đặt tất cả thương yêu!
Đừng nên hy vọng thật nhiều vào ai.
Đừng nên mơ mộng tương lai…
Đừng để nước mắt chảy dài trên mi.
Mình phải mạnh mẽ bước đi…
Không phải chờ đợi, không vì một ai!
Làm người có lúc đúng, sai…
Chẳng ai hoàn mỹ, dù tài đến đâu.
Dòng sông chỗ cạn chỗ sâu…
Lòng người khó đoán biết đâu mà lường.
Một khi nói tiếng yêu thương…
Mình phải suy xét tận tường vì sao?
Đừng vì hai chữ khát khao!
Ngỡ là Hạnh Phúc vội trao ân tình.
Hãy tìm niềm vui cho mình…
Tự tin quyết đoán thông minh nhé người!
Trên môi luôn nở nụ cười…
Thế là bạn đã xinh tươi lắm rồi.
ĐỪNG – Vũ
Đừng cho người ta hết
Những gì mình yêu thương
Bởi duyên tình chật hẹp
Có khi lại tắc đường
Đừng yêu rồi mộng mị
Đừng suốt ngày nghĩ suy
Bởi vì khi xa cách
Nhớ nhung có là gì?
Đừng thương người ta quá
Sẽ làm chính mình đau
Hãy thương lấy mình đã
Rồi thương người ta sau
ĐỪNG – Trà Hoa Nữ
Chẳng bao giờ quá muộn đâu anh!
Bởi tình yêu không bao giờ có tuổi
Hạnh phúc mãi hư vô sau bao tháng ngày rong ruổi
Gặp được nhau đâu phải chuyện dễ dàng.
Hai chúng mình từng gặp chuyện trái ngang
Niềm tin – tình yêu tưởng là điều xa xỉ
Em dặn mình đừng bao giờ ủy mị
Hãy mỉm cười rồi giông tố sẽ qua.
Thời gian làm kỉ niệm phôi pha
Nhưng có nỗi đau không bao giờ lành sẹo
Bước chân đi muôn ngàn vạn nẻo
Sao tình cờ ta bước lại phía nhau!
Ai dám chắc rằng trận bão giông sau
Cây còn đó và không buồn trút lá
Mình từng yêu một người xa lạ
Làm thế nào quên người xa lạ từng yêu!
Đừng sợ sẽ đau khi yêu ai đó quá nhiều
Không cháy tận cùng sao biết tình yêu kì diệu
Hạnh phúc hay không trái tim mình tự hiểu
Đừng nói câu: GẶP NHAU QUÁ MUỘN TRONG ĐỜI.
ĐỪNG – Thúy Nhân
Đừng chọn hiểu mà phải thương người ạ!
Bởi chính chúng ta còn chẳng hiểu được mình
Sao đòi hỏi cái người thường bên cạnh
Phải biết mình buồn, mình giận, mình đau…
Đừng bắt họ phải đổi thay gì hết
Vì ngay từ đầu họ có hoàn hảo đâu
Nếu mệt mỏi và nghĩ nên buông bỏ
Hãy nhớ lại xem lý do để bắt đầu!
Một mảnh ghép ở đời nào dễ kiếm
Chẳng qua ở đời người ta cứ dửng dưng
Yêu để bớt cô đơn và buồn bã
Khi gặp sóng to họ chỉ muốn nói: “Dừng!”
Hời hợt quá chỉ làm mình thương tổn
Kì vọng làm chi những thứ chỉ lưng chừng
Hỏi mình trước là yêu hay say nắng
Để tiến hay lùi mà tim chẳng phân vân…