Mục lục
Mệt mỏi đủ rồi, con về nhé Mẹ ơi
Cuộc sống xa quê sao nhọc nhằn quá đỗi
Có những đêm dài con khóc thầm tự hỏi
“Biết đến khi nào con mới được bình yên?”
Con gắng gượng cười che giọt nước truân chuyên
Chực rớt triền miên thương phận đời lữ thứ
Mẹ từng dạy con đừng mệt nhoài ngợi nghĩ
Phải biết tự mình gom góp lấy niềm vui…
Con muốn về nhà, dừng tất tả ngược xuôi
Bỏ hết tranh đua, chuyện gạo – tiền – cơm – áo
Giữa những hơn thua, lòng người đầy giông bão
Duy chốn an bình chỉ có Mẹ mà thôi!
Chỉ có Mẹ thương con nhất trên đời
Mải miết cho đi mà chẳng cần nhận lại
Dẫu con lớn khôn hay vẫn còn ngây dại
Đôi tay guộc gầy ôm chặt mãi không buông…
“Vất vả đủ rồi, về với Mẹ nghe con…”
Hàn Vũ