Mục lục
Có lẽ nào?
Có lẽ nào, là thế thật sao em?!
Có nỗi nhớ cồn cào trong nhịp thở
Đôi mắt … nụ cười … vô tình chạm đó
Để đượm buồn nhìn gió ước mông lung!
Muốn gặp em nhưng tim lại bảo đừng
Có lẽ sợ .. ngập ngừng trong mặc cảm
Em như hoa đón xuân trong sắc thắm
Anh vào đời nhiều lắm chỉ đôi tay.
Yêu em lắm, anh sợ đôi vai gầy
Không thể chịu mưa đầy trên đôi mắt
Không thể chịu nắng trải dài hiu hắt
Cố dặn lòng, chôn chặt mối tình si.
Mùa xuân rồi pháo đỏ trải lối đi
Em rạng rỡ hoa bì phần kém sắc
Bước bên chồng mỉm cười – anh quay mặt
Dấu lệ buồn héo hắt một tình yêu.
Đêm lại về, một cảm giác cô liêu
Không hối tiếc buổi chiều nao gặp mặt
Thế mới biết tình là gì trong mắt
Chẳng bụi trần bỏng rát khóe cay cay …
Ngô Kỳ Duyên