Mục lục
Có đôi khi bỗng giật mình ngoảnh lại
Đời trăm năm như gió thoảng ngậm ngùi
Sao ta vẫn vòng quanh trong mê muội
Xôn xao tìm kiếm mãi một niềm vui
Có đôi khi chợt im lìm bất động
Nhìn lá vàng lác đác rụng vây quanh
Hồn phiêu lãng theo cánh chim bay bổng
Cuối chiều mây tan vỡ mộng xây thành
Rồi đôi khi lặng thầm trong bóng tối
Nghe ngoài trời mưa từng hạt rơi rơi
Gió thiên thu như vọng bao tiếng gọi
Hãy về đây yên nghỉ những phận đời
Có nhiều khi nửa đêm choàng tỉnh dậy
Chợt ta mơ một hơi ấm tình người
Ôi thương quá những tàn cây run rẩy
Nép vào nhau cơn giá lạnh chia vơi
Giờ soi gương bỗng nhìn ta rất lạ
Còn đâu rồi sắc xuân đã vội qua
Thời gian đang hằn vết dao sắc cứa
Vầng trán buồn ngàn nếp nhăn tình xưa