CÓ BAO GIỜ – VTT
Có bao giờ anh bật khóc trong đêm
Để nỗi nhớ trào lên thành tiếng nấc
Thấy bóng trăng mà ngỡ người về thật
Cuống cuồng mở cửa nhìn rồi hụt hẫng ….Gió thôi
Có bao giờ anh cảm thấy đơn côi
Mình nắm tay mình mà ngỡ người ngồi cạnh
Tự hát cho mình nghe trong đêm đen cóng lạnh
Nỗi đau tột cùng làm khúc hát gãy đôi
Có bao giờ anh nhìn lại xa xôi
Quá khứ nhạt nhòa trong màu trời kỷ niệm
Con đường xưa có bao giờ anh đến
Ướm bước chân ngày cũ vẫn chưa mờ
Thôi anh ạ ! Giờ tất cả là mơ
Đừng quay về nơi ngày xưa lần nữa
Nếu vô tình thấy bóng em bên cửa
Hãy nhủ mình : Bóng quá khứ đấy thôi
CÓ BAO GIỜ – Lê Hồng Mận
Có bao giờ lỗi hẹn không anh
Khi mong manh nối hai bờ quên nhớ
Có nụ hoa nào cuối thu chớm nở
Để đông sang sương gió lạnh lùng.
Có tình yêu nào đi đến vô cùng
Khi nhớ thương chưa tròn đôi chữ
Chân níu chân cho bước chiều lưỡng lự
Dẫu đáy tim vẫn gọi tên người.
Có bao giờ quên một nụ cười
Và quên cả ánh mắt nào xa thẳm
Em quên ngại ngùng cho ửng hồng má thắm
Anh vội quên như chưa thể bắt đầu.
Có bao giờ mình hờn dỗi nhau đâu
Dẫu đã có đôi lần em tự khóc
Ru mi ngoan trong những đêm trằn trọc
Xếp đôi vần cho thơ gửi riêng anh.
Chẳng phải quên bởi ngày tháng trôi nhanh
Mà thật nhớ nên chút lòng bối rối
Yêu thương bảo dừng, dại khờ bước vội
Để đôi chân cứ mãi xa rời.
Riêng một tình yêu, riêng một cuộc đời
Ai dám bảo riêng ai đứng lại
Chỉ khắc khoải mong giữa dòng ngang trái
Ước hẹn chân thành níu giữ tình anh.
CÓ BAO GIỜ – Ngô Hiền
Có bao giờ đứng trước biển mênh mông
Anh nghe tiếng.. em vỡ òa theo sóng
Mỗi lần anh đến rồi đi..là mỗi lần biển động
Riêng một mình em hiểu được vì sao…
Không bao giờ em quên lời thề ước hôm nao
Nhưng đâu hạnh phúc nào cũng cho em chọn lựa
Giống như khi vẫy tay chờ taxi bên cửa
Chỉ biết hết lòng với chiếc xe hăm hở đến đầu tiên…
Có những điều em đã cố để quên
Nhưng có những điều – em hiểu – sẽ không bao giờ phai nhạt
Biển và anh trong những chiều nắng rát
Mãi lưu lại trong em một khao khát…vô hình
CÓ BAO GIỜ – Hiền Hoàng
Có bao giờ anh chợt thấy nhớ em
Người con gái đã từng đem cả trái tim mình trao anh hết
Yêu điên cuồng dẫu ngàn lần vẫn biết
Ta không thể chung đường, mãi cách biệt nhớ thương.
Có bao giờ anh đi lại những con đường
Ký ức òa về khiến tim anh thổn thức
Khẽ một chút nhói đau ở nơi lồng ngực
Như em… đã từng.
Có bao giờ anh nhắc tên em ” người dưng”
Bằng cái cách ngập ngừng từng câu chuyện
Rồi lại an ủi mình rằng tất cả chỉ là do duyên phận
Nên đôi đường, đôi ngả cách chia.
Có bao giờ trong những đêm khuya
Anh mơ màng thấy bóng dáng em nhỏ bé
Vòng tay ôm, nụ hôn thật nhẹ
Dưới trăng hôm nào, anh khẽ nói lời yêu.
Có bao giờ bất chợt cơn mưa chiều
Anh nhớ lại bao điều xưa từng hứa
Rồi buông tay ,trái tim tàn vụn vỡ
Mắt lệ nhòa… đau đáu … những vần thơ.
CÓ BAO GIỜ – Tuấn Vũ
Có bao giờ …anh chợt nhớ em không
Người con gái luôn chất chồng tâm trạng
Bờ vai nhỏ chưa một lần cáng đáng
Chỉ biết nhìn về dĩ vãng… tương lai
Chỉ mãi mơ trên cả quãng đường dài
Chỉ thích nắm bàn tay ai …ghé mặt
Và cảm nhận trái tim mình đau thắt
Khi một người hứa bền chặt lại thôi
Em bước đi xa cõi ảo này rồi
Bởi bỗng thấy dòng đời trôi nghiệt ngã
Mơ đã tỉnh xung quanh nhìn lạ quá
Chát lệ nhoà bước vội vã quay lưng
Có bao giờ… anh cũng thấy rưng rưng
Mi chợt ướt nói câu đừng ly biệt
Tuy hỏi vậy nhưng mà em vẫn biết
Đã bao giờ …người nói thiệt lòng đâu.
CÓ BAO GIỜ – sưu tầm
Có bao giờ anh thôi nhớ em đâu
Chỉ là anh giấu sâu trong đôi mắt
Để đêm về bờ môi mềm cắn chặt
Sợ nỗi nhớ nào từ khóe mắt trào ra
Có bao giờ trong mỗi phút cách xa
Mà anh quên đi bóng hình người lạ
Ừ em ạ! Đôi ta là người lạ
Sau cái lắc đầu mình là kẻ không quen
Có bao giờ anh ngủ được tròn đêm
Khi cơn mộng em về- đi vội vã
Giật mình dậy trái tim này ồn ã
Cái gối nằm lã chã giọt mưa đêm
Có bao giờ anh chẳng bảo mình quên
Nhưng anh ngốc, cứ quên là cứ nhớ
Giữa đời đông anh thấy mình lớ ngớ
Lẩn ngẩn chạy tìm một người đã quên anh.
CÓ BAO GIỜ – Ngọc Nhu
Có bao giờ anh nhớ đến em không ?
Cô gái yêu anh vẫn đi về một bóng
Bạn bè hỏi han ,em sợ mình lạc giọng
Lệ chảy thành dòng ,nghe nghẹn đắng nơi tim
Có bao giờ trong những giấc mơ đêm
Dáng hình em ùa về trong ảo mộng
Gần sát bên em sau tháng ngày trông ngóng
Ôm em vào lòng
Đừng khóc nữa
Anh thương !!!
Anh bỏ lại em nơi phía cuối con đường
Chới với anh ơi ,em ngã nhào ,hụt hẫng
Anh quay đi giấu buồn trong đáy mắt
Ngày nắng hanh trời mà bão nổi tim em
Có bao giờ trong ngôi nhà ấy ấm êm
Giây phút thôi anh chạnh lòng thương xót
Nghĩ về em – người không được anh lựa chọn
Đếm những đa đoan trên tóc rũ hao gầy
Có bao giờ anh nghe trong dạ quắt quay
Thèm nắm đôi tay em sau bao ngày xa vắng
Ghì chặt lấy em trao môi hôn mặn đắng
Khuôn ngực phập phồng cùng tan chảy vào nhau
Có bao giờ anh ngoảnh lại phía sau
Lo sợ cồn cào tìm em sao chẳng thấy
Có bao giờ …có bao giờ anh thấy
Cô gái đang cười mà nát bấy tâm can .