ANH EM – Hoa Nắng
– Nín đi em! Nghe anh nói câu này
Buông tay ra, để mẹ về… bên ấy!
– Em chẳng buông đâu, mẹ của riêng em vậy
Anh kệ em nào … đừng đi đấy, mẹ ơi!
– Xin lỗi con, giờ mẹ phải về thôi!
Về bên ấy vì có người đang đợi…
Mẹ vật vã lao mình vào bóng tối
Tiếng con hờn nhức nhối buốt lòng đau…!
Hai anh em líu ríu dựa vào nhau
Xiêu vẹo bước về phía sau nhà cũ
– Anh em mình nấu cơm rồi đợi bố
Con trai gì, khóc nức nở, xấu nhăn!
Em níu tay anh mà nước mắt còn lăn
Trên đôi má vẫn vương mùi thương nhớ…
– Sao mẹ chẳng ở nhà, mẹ còn đi đâu nữa?
Mẹ có biết là … em nhớ mẹ không?
Mẹ biết em ơi! – Nhưng sao mẹ lấy chồng?
Người ta bảo, mẹ không thương em nữa?
Không phải đâu em – mẹ hết duyên cùng bố
Nên mới hai đường… lỡ dở chúng mình thôi…
Anh dỗ dành em rồi nhanh nhẹn bắc nồi
Trời đã tối, nấu cơm rồi đợi bố…
Hôm nay chắc bố lại về muộn nữa
Bố vất vả nhiều, em nhớ đừng than!
Anh lặng lẽ ra sân, ngước nhìn mảnh trăng vàng
Trăng đầu tháng nên dở dang, khuyết nửa!
Anh cắn chặt môi mình, nhớ ngày không muốn nhớ
Hôm ấy cũng thế này… trăng khuyết nửa vành trăng…
Bố bảo hôm nay mẹ con đi lấy chồng
Ba bố con sang chúc mừng cho mẹ
Em có hiểu gì đâu, hớn hở cười nắc nẻ
Anh sợ bố tủi lòng… cũng ra vẻ mừng vui…
Trong tiệc cưới hân hoan, anh nhìn bố tươi cười
Nhưng anh biết, ngoài mặt thôi, bố nhỉ!
Chứ suốt đêm qua bố chỉ nằm lặng lẽ
Trên gối ướt đầm… những giọt lệ… vừa rơi…
Tàn tiệc cưới xôn xao, bố con mình về thôi!
Chúc cho mẹ, được cả đời hạnh phúc!
Phía cuối hoàng hôn bóng trăng non đổ gục
Rơi rớt xuống hiên nhà… thao thức nỗi niềm riêng…
Em mệt mỏi vì chơi, nên ngủ chẳng ưu phiền
Anh thấy bố lặng câm, lạc về miền kỉ niệm
Ngày mẹ vẫn cạnh bên, biết bao nhiêu thương mến
Giờ chia cách thế này, vĩnh viễn chẳng còn nhau…
Anh bỗng sợ một ngày… bố như mẹ… mà đau
Nếu như thế… biết dựa đâu được nữa?
Anh gục xuống dưới chân, ôm bố rồi nức nở:
– Con xin bố đời này… đừng bước nữa… được không?
Bố bật khóc thật to, ôm anh trọn vào lòng
– Con đừng sợ! Bố sẽ không… bố hứa!
Bố chỉ cần các con, kiếp này không ai nữa
Cho đến tận cuối đời… con cứ dựa… đừng lo!
Hôm nay mẹ lại về… thể nào bố cũng vờ
Như chẳng thèm quan tâm, rồi thẫn thờ nhớ mẹ…
Anh bất giác nhận ra, sao bố lâu về nhỉ?
Con thương bố thật nhiều… phải vui nhé, bố ơi!
ANH EM – Linh
Anh ví von mình là một kẻ làm vườn
Gieo hạt giống tình yêu vào lòng đất
Rồi vun xới bởi những điều tốt nhất
Để một ngày từ đấy mọc lên cây.
Em ví von mình là một đám mây bay
Trôi lười biếng trên bầu trời đầy nắng
Có một hôm vô tình nằm yên lặng
Cúi xuống xem nghe cây hát rì rào.
Rồi từ đó, chúng mình ngộ làm sao
Mây đứng yên không thèm bay đi nữa
Kẻ làm vườn thì dăm hôm vài bữa
Nằm dưới cây lơ đãng ngó lên trời.
Em quên mất mình là đứa thích rong chơi
Anh quên mất đời cây là của đất
Chúng mình thương nhau là điều vô lý nhất
Đã xảy ra ở trên thế giới này.
Em vẫn là người Anh đâu thể chạm tay
Em cũng vậy chỉ từ cao ngó xuống
Để giấu trong tim đến hàng ngàn ước muốn
Mà nói ra chắc ai cũng bật cười.
Tình yêu, suy cho cùng, cũng là một trò chơi
May với rủi, lỗ- lời, đâu ai biết.
Thôi mình cứ thương, sợ chi câu tạm biệt?
Cứ thương như vĩnh viễn chỉ một ngày.