TÌNH THƯ CỦA LÍNH
Thơ: Sinh Hoàng
Chiều dừng quân ngừng bước lưng đồi
Chiều biên cương bầu trời giăng thấp
Kê ba lô làm bàn thơ tình anh viết
Nét chữ không tròn gửi em yêu hậu phương
Chắc giờ này em đang buổi tan trường
Tà áo trắng bay trong chiều lộng gió
Cứ tưởng tượng mà lòng anh hớn hở
Em tung tăng giữa vùng trời bình yên
Nghĩ đến đây anh lại nhớ em thêm
Nhớ ánh mắt u uẩn chiều đưa tiễn
Anh thương em người yêu lính chiến
Ngày tháng năm dài mòn mỏi đợi chờ
Đường hành quân qua bao nẻo sông hồ
Biên cương núi cao, tiền tiêu điễm tựa
Mỗi đêm đêm căng tròn mắt lữa
Súng thép chắc tay giây phút nào lơi
Có những chiều buông mây xuống lưng đồi
Vai anh ướt lạnh mịt mờ sương núi
Anh nhớ em, nỗi nhớ về vời vợi
Nhớ nụ cười nhớ ánh mắt làn môi
Thơ viết về em có màu của núi đồi
Có tiếng chim rừng gọi ngày vào tối
Có ánh sao khuya đêm tuần tra đưa lối
Có tiếng xạc xào trên lều bạt mưa rơi
Thư viết về em tranh thủ phút nghĩ ngơi
Nên chẳng đẹp lời xin em đừng dỗi
Cánh thư tình viết từ nơi biên giới
Gửi về em yêu nghìn nỗi nhớ thương.
YÊU LÍNH
Thơ: Lính Mà Em
Nếu em là người yêu của lính
Thì đừng buồn xa cách nghe em
Ba năm lính xa vời tất cả
Anh trở về nghĩa vụ đã xong
Nếu em là người yêu của lính
Đừng phân bì so sánh người ta
Tháng phụ cấp đủ mua giấy bút
Gửi thư về tâm sự cùng em
Nếu em nhận tình yêu của lính
Chẳng mấy ngày được sống gần nhau
Chỉ tâm sự qua trang giấy trắng
Rồi trông chờ phút đợi hồi âm.
THƠ TÌNH: YÊU LÍNH
Thơ: Ho Nhu
Ai từng đã trãi lòng theo năm tháng
Để so đo trong những mảng tình yêu
Ai đã qua những gian khổ ít nhiều
Chắc sẽ hiểu tình yêu của người lính
Quá nửa đời cũng chẳng cần phỉnh nịnh
Đã yêu anh đâu toan tính thiệt hơn
Cũng vì yêu nên có lúc giận hờn
Em biết vậy yêu lính hơn anh nhỉ
Tình yêu lính không tròn câu họa Mĩ
Nhưng thật lòng và chung thủy trước sau
Mặc dù cho năn tháng chuyển sắc màu
Em vẫn mãi cùng anh tròn mộng ước
Việc mưu sinh dù em không chung bước
Nhưng đường đời chúng mình đã có nhau
Chẳng kể chi toan tính chuyện nghèo giàu
Yêu anh mãi chẳng làm nhàu năm tháng.
NGƯỜI YÊU CỦA LÍNH
Thơ: Vũ Dung
Mãi là lính nếu anh được lựa chọn
Được yêu em được khoác áo màu xanh
Yêu cỏ cây yêu chiếc lá trên cành
Nơi quê mẹ có mùa thu vàng óng
Anh thích bầu trời xanh gió lộng
Trên lưng anh là tổ quốc thân yêu
Dưới cánh bay quê mẹ khói lam chiều
Thân thuộc quá dải đất hình chữ S
Anh đã bay vẫn bay không mỏi mệt
Nụ cười anh làm sáng cả bầu trời
Anh mãi hào hoa lãng tử mọi nơi
Bầu trời chỉ dành cho người dũng cảm
Anh thật đẹp khuôn mặt màu nắng rám
Khát vọng anh mang chinh phục bầu trời
Hạnh phúc giản dị chẳng nghĩ xa xôi
Mãi em vẫn là người yêu của lính.
MỐI TÌNH ĐẦU CỦA ANH
Thơ: Hảo Trần
Mười tám tuổi anh bước vào quân ngũ
Tạm biệt quê hương chàng trai trẻ lên đường
Cùng đơn vị anh bước vào trận chiến
Chưa một lần anh biết đến yêu thương
Chiến trường xưa đầy khói lửa đạn bom
Đơn vị hành quân anh tiến về phía trước
Qua cánh rừng nơi đạn bom ác liệt
Gặp em gái đội thanh niên xung phong
Căn hầm nhỏ rung lên từng đợt bom
Anh nhìn em qua lập loè ánh chớp
Khuôn mặt tròn làn da màu sốt rét
Gần gủi thân quen như biết tự bao giờ…
Ranh giới giữa sự sống và cái chết cận kề
Mong manh quá hai trái tim thổn thức
Một phút thôi hai đứa mình tỉnh giấc
Nụ hôn trao ghì chặt mặc đất trời…
Ngớt đạn bom anh xông pha tiền tuyến
Em lao ra đi phá đá mở đường
Trong phút chốc kịp hỏi tên địa chỉ
Kịp hẹn thề trao gửi trọn yêu thương
Hành trang anh mang theo đời chinh chiến
Có tình em hẹn trở lại giảng đường
Hoà bình rồi anh trở về tìm lại
Em nơi đâu ..? anh lạc mất người thương
Mối tình đầu của anh đời lính chiến
Bao năm rồi tóc bạc đã pha sương
Nỗi nhớ em kiếm tìm bao day dứt
Nguyện suốt đời anh giữ trọn yêu thương.
TÌNH YÊU CỦA LÍNH
Thơ: Bích Xoan
Em yêu anh vì anh là người lính
Cả cuộc đời chẳng toan tính thiệt hơn
Tổ quốc gọi suốt chiều dài đất nước
Lính mà em quân lệnh cứ như sơn
Em yêu lính đôi lúc lắm tủi hờn
Phố đèn đêm thiệt cũng buồn anh ạ
Người ta bên nhau còn mình thì xa quá
Quà anh về… một nhành lá nguỵ trang
Có nhiều khi lòng cuộn sóng mêng mang
Tim thổn thức canh dài ta trăn trở
Đêm hành quân ngắm hình em đỡ nhớ
Mảnh trăng soi đầu súng…nhớ người yêu
Lính mà em! yêu lính thiệt thòi nhiều
Em hiểu lắm và không buồn tủi nữa
Nên bên anh em mãi là một nửa
Đêm mùa đông tim đỏ ấm tình nhau
Tình của lính trao em mãi trước sau
Sông có cạn, núi có mòn…vẫn vậy
Mãi trong anh lửa yêu thương bùng cháy
Tổ quốc trong lòng…và em…ở trong tim…!!!
BIẾT TRẢ LỜI SAO
Thơ: Dạ Thế Nhân
Trả lời sao…anh biết trả lời sao
Khi quê hương còn đó vạn hờn sầu
Khi bình lửa ngút trời trên đất mẹ
Những mối tình phải hiến trọn sơn khê
Trả lời sao…anh chẳng biết thể nào
Cho vẹn cả đôi đường…tình và nước
Chờ anh nhé để anh tròn chân bước
Giữ sơn hà vẹn nghĩa nước tình em
Bao lớp trẻ lên đường… em hãy xem
Đâu có phải mình anh mà hờn dỗi
Xếp tình riêng nhé em đừng nông nỗi
Hãy cười lên cho anh hởi tấc lòng
Rồi mai đây trên vạn nẻo phiêu bồng
Anh vẫn nhớ đôi môi hồng tươi mọng
Giấc chập chờn anh tưởng về người mộng
Dáng trang đài mãi lộng giữa hồn anh
Và từng đêm những phiên gác từng canh
Trời chiến địa ánh trăng vàng vỏ chiếu
Để anh giữa trời xa nhưng luôn hiểu
Có một người hết dạ mến yêu anh
Dẫu biết sa trường sinh tử mong manh
Đời trai đã nguyện hiến dâng quê mẹ
Vui lên em để gìn câu ước thệ
Anh sẽ về lau ngấn lệ…đoàn viên
Trả lời em… anh chỉ nguyện ơn trên
Luôn gìn giữ ánh mắt huyền như ngọc
Ước từng đêm giữa cô phòng đơn độc
Lời kinh cầu …đừng nghẹn khóc vì anh
Dẫu mưa tuôn gió lộng phủ bên mành
Em hãy nhớ trời xa anh vẫn bước
Cho tình ta và cho trời non nước
Mãi rực hồng …rạng ơn phước cha ông
Trả lời em…với tất cả nỗi lòng
Người lính trẻ…gót tang bồng viễn xứ
Anh sẽ về vùi quên đời lữ thứ
Ánh dương hồng sẽ rạng phủ tình ta.