VÔ THƯỜNG !

by Thanh Tuấn

VÔ THƯỜNG – Tumblr: dtt1987

“Người đi trả nợ cuộc đời
Gánh trên môi ấm nụ cười ưu tư
Người đi tìm bước chân như
Thở trong ngột ngạt, khư khư vết trần”

Đi hoài giữa chốn thế nhân
Muộn phiền kết lại thăng trầm vô biên
Buồn vui xin hóa hồn nhiên
Gánh đời nhẹ nhõm bình yên mây trời

Người đi về hướng của người
Ưu tư rũ bỏ , nụ cười vẹn nguyên
Tưởng mình về đến cõi thiền
Ngẩng lên chợt thấy một miền suy tư

Bỗng nghe nhịp thở đã dư
Người còn gánh mãi khư khư nợ đời
Sanh ra nợ những tiếng cười
Khóc là nợ những tuyệt vời hư không

Vô thường người có biết không
Thả dây phiền muộn cõi lòng bình yên
Người đi qua được cõi thiền
Sao dư nhịp thở , vỡ rồi an nhiên.

VÔ THƯỜNG – Nguyễn Hằng

Rồi một ngày ta cũng phải già thôi
Những vết chân chim in hằn khóe mắt
Nụ cười duyên cũng bỗng nhiên vụt tắt
Răng thưa dần và mái tóc tựa như mây.

Rồi một ngày chẳng còn biết đến “Phây”
Bóng hình nhau cũng chìm vào quên lãng
Những kỉ niệm nhạt nhòa theo dĩ vãng
Ta già rồi, đừng hờn trách nghe anh!

Rồi một ngày ánh mắt chẳng tinh nhanh
Sát bên nhau cũng đâu còn tha thiết
Sẽ đến lúc lại đôi đường cách biệt
Đời còn lại gì ngoài trống vắng, cô đơn?

Vậy từ bây giờ đừng tính toán thiệt hơn
Ta hãy sống cho những ngày đáng sống
Hãy chinh phục cả trời cao, biển rộng
Cho cuộc đời mãi tự tại, an yên.

Hãy quên đi những lo lắng ưu phiền
Những tính toan của một thời vất vả
Đời vô thường hãy tạm quên tất cả
Yêu bản thân mình, yêu hoa lá, thiên nhiên!

VÔ THƯỜNG – Đình Bảo

Đời giống như chiếc lá
Xanh rồi cũng úa màu
Thế nên đừng vội vã
Yêu thương nào trao nhau.

Đời này vô thường lắm
Tập buông bỏ giận hờn
Nụ cười trên môi thắm
Cả khi mình cô đơn.

Hãy sống và cứ sống
Muộn phiền chớ để dành
Ta hãy đem gửi gió
Giông tố dần qua nhanh.

Rồi một ngày nào đó
Đâu đấy trên đường đời
Một bàn tay… nhớ nhé!
Nắm chặt đừng buông lơi.

Ta thật lòng trao hết
Hạnh phúc đừng cưỡng cầu
Mình chân thành như thế
Đời không phụ mình đâu !!.

 

***

Đời Người – VTT

Đời người không có hoàn mỹ, chỉ có hoàn thiện.
Năm tháng không có thập toàn, thập mỹ mà chỉ có cố gắng.
Dựa vào núi, núi sẽ đổ. Dựa vào người, người sẽ bỏ đi. Vì vậy sống trên đời này, muốn tồn tại, chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.

Đừng cầu cho gánh nặng trên vai nhẹ bớt mà hãy luyện cho đôi vai bạn vững vàng hơn.

Bình yên đến từ bên trong mỗi chúng ta, đừng tìm nó từ bên ngoài. Không có đường nào đến hạnh phúc mà hạnh phúc chính là con đường.

Ngày hôm nay, có thể phải đối diện với áp lực đè nặng đến không thở nổi nhưng đến ngày mai, trái tim và trí lực của bạn sẽ mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Thực ra, mọi khó khăn trên đời này đều là vì ta cho phép nó làm khó mình. Vì vậy đừng bao giờ để những phút yếu lòng mà biến ta thành kẻ khờ dại…!

VÔ THƯỜNG – Ha Nguyen

Thời gian đã phai phôi người còn nhớ
Ta ngồi đây đếm lá rụng bên thềm
Gió trở dạ bao lâu trời vần vũ
Tiếng ru hời nhịp võng mẹ ngồi đưa.

Mùa mưa ấy người lạc đường qua núi
Bát canh chua mời kẻ lỡ độ đường
Và đêm đó trăng nép vào ngực phố
Để một ngày thương nhớ vạn ngày đau.

Ta gánh làng ra phố giữa mùa cau
Tìm bình yên nơi ồn ào kẻ chợ
Người ra giá…tình yêu thành món nợ
Lại trở về với núi dưới trời mưa.

Lặng lẽ sườn đồi vun lại luống ngô
Mùa mưa cũ thành tàn tro ta đốt
Nhà mái lá che cho lòng khỏi dột
Lưng chừng đời quên hết chuyện ngày mưa…

VÔ THƯỜNG – Phú Sĩ

Vô thường một cõi hư không
Trầm luân một thuở bụi hồng nhân gian
Nguyện lòng thanh khiết mây ngàn
Thảnh thơi trải rộng thênh thang ân tình

Dãi dầu một kiếp ba sinh
Nẻo đường lạc bước linh đinh nỗi sầu
Tình đời nợ trả cho nhau
Đời vui ngắn ngủi với bao muộn phiền

Bốn mùa trời đất luân phiên
Chòng chành sóng nước lạc miền yêu thương
Nhân sinh lắm nỗi đoạn trường
Đìu hiu gió lạnh nghiệp đường còn đây

Trời chiều bóng ngả về tây
Tim côi gồng gánh đắng cay trăm bề
Lợi danh một thuở đê mê
Nghĩa tình một thuở não nề người ơi

Vô thường một cõi chơi vơi
Kẻ mong ra khỏi người chơi bước vào
Cuộc đời còn lắm lao đao
Hãy dành tốt đẹp ngọt ngào mà thôi.

You may also like

Leave a Comment