VỀ MIỀN CỔ TÍCH

by Thanh Tuấn

Nắng vàng trải khắp triền đê
Rủ nhau bắt dế, mải mê “chọi gà”
Nhảy dây, chồng nụ chồng hoa
“Hỏi thăm thầy thuốc có nhà hay không?” (*)

Bịt mắt bắt dê ngoài đồng
Chơi đánh trận giả, tồng ngồng tắm mưa
Đá cầu, đá bóng say sưa
Trời xâm xẩm tối còn chờ sáng trăng

Thả diều, đánh đáo, đánh khăng
Bắn bi, quay gụ, dung dăng, trốn tìm
Kéo cưa lừa xẻ, chắt chuyền
Ô ăn quan, chẳng ăn tiền đâu nha!

Lá dừa, lá mít, lá đa
Biến thành chong chóng, kính, hoa, đồng hồ
Cào cào, châu chấu, cá rô
Trâu, gà, rồng, phượng, trầm trồ: “Giống ghê!”

Một tàu chuối, một khúc tre
Chế thành khẩu súng, trưa hè “bắn” nhau
Chiều thi làm quạt mo cau
Tối bắt đom đóm bờ ao gần nhà

“Con cò bay lả bay la”
Ầu ơ tiếng mẹ ru ta bùi ngùi
Khi xưa ta bé ta chơi
Bây giờ nhớ mẹ, cứ ngồi vẩn vơ…

Gặp mình trong những giấc mơ
Bao nhiêu ký ức tuổi thơ ùa về
Muốn dừng mọi nẻo đam mê
Để xin một vé trở về xa xăm

Như trăng non nhớ đêm rằm
Càng cao tuổi tác càng trăn trở nhiều
Như bờ đê nhớ cánh diều
Càng xa càng nhớ, càng yêu quê mình

Quê hương – khúc nhạc tự tình
Tuổi thơ – chẳng phải riêng mình có đâu
Giờ đây sương phủ trắng đầu
Nhớ về cái thuở cưỡi trâu, tắm t.r.uồng

Yêu dòng sông, nhớ con đường
Thân quen bụi chuối, tỏ tường bờ tre
Thương sao tiếng cuốc kêu hè
Ngẩn ngơ cánh phượng, tiếng ve tuổi hồng

Chìm trong nỗi nhớ mênh mông
Về miền cổ tích, lòng không muốn rời
Mang theo gần trọn kiếp người
Vẳng nghe tiếng mẹ ru hời tháng năm…

Vĩnh Nam

You may also like

Leave a Comment