Em ước một lần được ngắm Biển Mùa Đông
Anh có thấy ngại không nếu bây giờ em mong anh cùng nắm tay ở đó
Bãi cát dài chắc là lộng gió
Anh có ngại ngùng nếu phải ôm em!
Em ước chúng mình có thể cùng ăn một ly kem
Cùng ngồi uống cafe đen và cùng nhau tắt đèn đi ngủ
Em chỉ ước vậy thôi…vì bây giờ niềm vui không đủ
Cho em quên đi những gánh nặng cuộc đời
Em ước rằng mình sẽ hết chơi vơi
Hết những buổi khuya rồi mà vẫn thức
Hết những đêm nhớ anh mà lòng rạo rực
Chỉ ước một điều giản đơn…tin yêu hạnh phúc chẳng tàn
Em ước rằng cuộc đời chúng mình chỉ có hợp chứ đừng tan
Ánh mắt, nụ cười của chúng mình lúc nào cũng ngập tràn hạnh phúc
Dẫu rằng cuộc đời nhiều lúc
Vô tình con sóng xô nhau!
Em ước tất cả những người đã yêu chẳng phải chịu đớn đau
Chẳng phải nhìn nhau mà vội vàng lau đi nước mắt
Quên người mình yêu là một điều khó nhọc
Bởi thế nên Biển ngàn đêm cứ khóc lại ôm bờ!
Anh biết không ngay cả những giấc mơ
Em cũng sợ mình không chờ nhau được
Bởi vậy mà em cứ thầm ao ước
Được một lần đứng trước Biển cùng anh!
Em chỉ muốn rằng trước Biển mênh mông
Trước một khoảng không trong xanh hiền hòa như vậy
Chúng mình cùng nhau lặng yên nắm lấy
Những yêu thương, run rẩy của tim mình!
Em muốn một lần thôi Biển sẽ chứng minh
Trái tim chúng mình có hòa chung nhịp đập
Sóng có thể có con cao con thấp
Em chỉ cần biết rằng tim mình đang đập bởi …vì nhau!
Em chỉ ước vậy thôi…chẳng mong một phép màu
Anh bây giờ ở đâu…em bạc đầu thương nhớ đấy
Đừng để em trước mênh mông Biển vậy
Con sóng vô tình sẽ đẩy em đi!
Ước mơ có vậy …phải chi là nhiều ?
Kiến Đỏ