Tuổi già

by Thanh Tuấn

Là vào thời điểm nhất định trong đời
Không còn muốn đến những nơi náo nhiệt
Thôi toan tính hay so đo khớp – lệch
Bình thản hơn khi đối diện bại – thành

Nhận ra mình mái tóc chẳng còn xanh
Hết mê đắm những lợi danh hư ảo
Màu rực rỡ của lụa là xiêm áo
Không đủ làm ta điên đảo như xưa

Thấu tình đời luôn “sớm nắng chiều mưa”
Chớ kỳ vọng sẽ đón đưa nhau mãi
Hãy trân quý những ai còn ở lại
Bên cạnh ta khi gối mỏi chân chùn.

Để tuổi già được tự tại ung dung
Những hiềm khích đã từng…trong quá khứ
Tha thứ được thì hãy nên tha thứ
Cho nhẹ lòng mà cất giữ an nhiên.

CamCam

You may also like

Leave a Comment