TRĂN TRỞ

by Thanh Tuấn

TRĂN TRỞ
Thơ: NÀNG THƠ

Đã lâu rồi làm bạn với cô đơn
Đời hụt hẫng và tâm hồn mỏi mệt
Cứ tự nhủ không yêu buồn sẽ hết
Nhưng niềm đau ngàn vết vẫn in hằn

Quên một người thật sự rất khó khăn
Bao ngày tháng dù nhọc nhằn cố gắng
Nhưng nỗi nhớ chẳng thể nào phẳng lặng
Để trên mi giọt đắng lại tuôn trào

Đã lâu rồi chẳng còn muốn ước ao
Thôi dằn vặt thế nào là hạnh phúc
Cứ chôn chặt niềm đau trong tù ngục
Để tâm tư cảm xúc được yên bình

Đêm qua rồi trời đã rạng bình minh
Mà sao thấy đời mình luôn trăn trở

TRĂN TRỞ – Huy Thọ

Ai thừa yên bình bán tôi một bờ vai
Để tựa vào cho đêm thôi trống trải
Đã khuya lắm rồi sao nỗi buồn còn thức mãi
Tôi nhớ một người ( họ có nhớ tôi đâu )

Hạnh phúc nơi đâu, bắc giúp tôi nhịp cầu
Còn phép màu nào trong cuộc đời hối hả
Nỗi đau quá dài, sợi chỉ nào để vá

Có chén rượu nào cho thôi hết chênh vênhAi biết quán nào bán liều thuốc lãng quên
Để mỗi lần buồn không say mềm trong ký ức
Chỉ hộ tôi, nơi nào bán loại khóa dành riêng cho lồng ngực
Nhốt tim mình, không còn đau nhức vì người ta

Tại sao cuộc đời chỉ thấy bán những xót xa
Bán lọc lừa, bán nhỏ nhen và dối trá
Đôi lần, tôi ước được nếm một chén canh Mạnh Bà, em ạ
Hoặc ngủ một giấc thật dài, chẳng cần biết ngày mai …

You may also like

Leave a Comment