THU KÍ ỨC

by Thanh Tuấn

Thu tháng mười dùng dằng ngang qua cửa
Nghe chạnh lòng nhớ một sáng thu xưa
Cả trời xanh vò võ đợi cơn mưa
Mà cứ ngỡ lòng chẳng mong gì nữa…

Thu nghiêng trời đã vơi đi hơn nửa
Heo may ngồi tựa cửa ngóng đông sang
Nắng còn vương thương nhớ đến võ vàng
Nên héo hắt sắc vàng rơi thảm lá

Là tại thu còn nhớ thương dang dở
Đem nỗi buồn gửi tận cuối trời mây
Lúa chín thơm chỉ dám khẽ tỏ bày
Thêm ấp ủ hương say chờ mùa đến

Anh ra đi vào ngày thu dời bến
Rải lên thềm triệu hạt nắng mồ côi
Em thẫn thờ cô liêu với người đời
Bình yên quên mỗi lần thu thay lá…

Nhưng hôm nay sao lòng ai thật lạ
Cứ chòng chành chẳng chịu ngủ yên thôi
Chiếc áo đông anh nỡ để quên rồi
Ai đó mặc, làm tim ai thổn thức…

Mùa thương ơi, … ai lãng quên kí ức
Sao anh không trở về …
cùng tím biếc…
với thời gian…

Phương Quỳnh

You may also like

Leave a Comment