Có điều này anh có lẽ chẳng biết đâu Như một thói quen thường ngày không thể thiếu Em vào zalo để biết…
Thơ Mới
Gói tháng mười gởi cho người tôi thương Cô gái hay cười nghiêng nghiêng màu mắt Những chiều mưa ngược về miền trong…
Quá nửa đời người ngần ấy đắng cay Đủ để nhận ra làm người không dễ Giàu có bị ganh, đói nghèo khinh…
Anh biết không tháng mười về rồi đấy Thu vẫn còn nên em thấy già nua Trời cũng dày rơi rớt những hạt…
Ngước nhìn lên ta chẳng có bằng ai Nhưng ngó xuống thấy mình còn may mắn Có sức khỏe với tấm thân lành…
Tháng mười rồi mình hò hẹn nhé anh Để sớm mai sương giăng mành thổn thức Nghe yêu thương vang xốn xang lồng…
Chẳng ai làm thơ nhỉ Tháng mười ngơ ngẩn không Em về qua ngõ nhỏ Lưu ly hoa trắng lòng Giọt cà phê…
Có những chiều biển ru khúc mùa xa Từng đợt sóng vỡ òa trong niềm nhớ Bên triền cát từng chùm hoa muống…
Nếu khóc được anh đã khóc lâu rồi Khóc để quên…để muôn đời thôi nhớ Nước mắt tuôn rơi xóa đi duyên nợ…
Có phải em là mùa thu Hà Nội. Thấy bâng khuâng vời vợi khúc giao mùa Phố nhạt nhoà hoa nắng khẽ đung…