THÁNG MƯỜI MỘT NHẮC CHUYỆN TÌNH DANG DỞ

by Thanh Tuấn

Những ngày đầu đông về khuya càng khó ngủ
Mưa gió gầm gào xé toạc mảng trời êm
Từng cơn, từng cơn xào xạc lá rơi thềm
Lòng hoang hoải, thao thức hoài nhung nhớ.

Lại thêm một mùa đông hai chúng mình cách trở
Vậy mà chuyện lòng vẫn chưa thể bỏ buông
Khi hình bóng anh luôn ẩn hiện chập chờn
Trong giấc ngủ, trong muôn vàn khung ảnh.

Mưa vẫn rơi và tay em vẫn lạnh
Tháng mười một về hiu quạnh mảnh hồn đơn
Chẳng còn ai dành dỗ khi dỗi hờn
Em bé nhỏ, níu thương yêu bé nhỏ…

Tháng mười một xôn xao ngoài đầu ngõ
Cải bên sông vàng rộ đón giao mùa
Cành dã quỳ trong nắng khẽ đong đưa
Riêng em vẫn đang thừa bàn tay nắm.

Đông về rồi, anh có mang theo áo ấm?
Có quàng khăn buổi vội vã tan làm
Có còn một mình giữa bóng tối lạnh căm
Nhen nhóm thuốc, phả buồn vào thinh lặng?

Em không thể dối lòng, giấu đi niềm lo lắng
Dẫu chúng mình đã cách biệt từ lâu
Bởi ngày ấy trao thương mến đậm sâu
Không thể hận chính là không thể hận.

Nếu biết trước ái tình nhiều lận đận
Em đã chẳng mang tim mình đánh cược với nợ duyên
Tháng mười một đang gõ cửa bên hiên
Còn em vẫn loay hoay trong miền nhớ.

Tháng mười một nhắc chuyện tình dang dở…

Kimmi

You may also like

Leave a Comment