Tan vỡ – Hạnh Ngọc
TAN VỠ – Bùi Gia Nội
Em không muốn nghĩ chúng mình đã chia tay
Năm tháng thì dài sao với em như chớp mắt
Chắc chỉ là mơ thôi xin đừng là sự thật
Em chưa một lần tưởng tượng thế đâu anh.
Em vẫn giữ cho mình một thói quen
Nghĩ về anh mỗi khi thức giấc
Dành dụm buồn vui kể anh nghe mỗi khi được gặp
Bất chợt mỉm cười những lúc thấy anh vui.
Lời yêu ngàn lần em nói vẫn chưa vơi
Ánh mắt nụ cười…
Em nghĩ nhiều nhưng chưa bao giờ nhớ hết
Anh còn bao điều mà em muốn biết
Cả những trầm buồn trong lời nói yêu thương.
Em hụt hẫng vô cùng anh có biết hay không
Nó quá lớn lao…
Làm em không dám tin là sự thật
Chưa bao giờ em hình dung dù chỉ là trong tiềm thức
Em bất lực với mình…
Bất lực trước anh.
Em đã mải miết mỉm cười nhìn ngắm mây xanh
Khi bên anh quên cả những lời anh nói
Những vụn từ em bây giờ xâu chuỗi
Dự cảm buồn…
Lời anh quá xa xăm.
Rồi ngày sẽ rất dài…
Dài hơn cả tháng năm
Rồi đêm rất buồn…
Buồn hơn cả hờn ghen giận dỗi
Rồi em ra sao khi chính em không hiểu nổi
Rồi anh sẽ trở về như vốn dĩ không em.
Em ước diệu huyền một giấc mơ đêm
Cho em quên…
Cho em vùi chôn khối buồn đối mặt
Đưa em về lại những ngày mình quen biết
Anh trong vắt nụ cười
Em tràn ngập hân hoan…
….
Em chẳng bao giờ ân hận đã yêu anh!
TAN VỠ – Linh Tumblr
Em ngây ngô nên ôm lòng mộng tưởng
Chúng mình đi rồi sẽ đến chân trời.
Có ai ngờ một hôm Anh đổi hướng
Em đi hoài chẳng hết những chơi vơi.
Chuyện tình yêu như một chuyến ra khơi
Cũng phải chịu đầy vơi con sóng đánh
Anh đi rồi, thuyền vỡ thành trăm mảnh
Em cô đơn, nhặt nhạnh giữa muôn trùng.
Phía chân trời chỉ có những mông lung
Em đi hết đến tận cùng nỗi nhớ
Vẫn không hiểu vì sao ta tan vỡ
Sao con thuyền mình không chở nổi được Anh?
Tan vỡ – Phong Trần
Rõ ràng là chúng mình từng ở đó
Từng mộng mơ, chung cả một tiếng cười
Và lúc ấy nắng tràn trong ánh mắt
Nên làm gì nghĩ đến chuyện chia phôi
Rõ ràng là từng yêu hơn hết thảy
Hẹn ước nhau biển rộng với non ngàn
Mà chẳng biết từ lúc nào người ạ
Những ngọt ngào rồi cứ vậy vỡ tan
Người lặng lẽ không cười nhiều như trước
Ta cũng dần im lặng đến vô tâm
Những bão tố nhiều khi không gào thét
Mà quẩn quanh sóng gió cứ âm thầm
Rồi tan vỡ ngay từ trong ánh mắt
Chẳng còn tìm được yêu dấu năm xưa
Nào ai hiểu vì sao yêu nhiều thế
Lại xa nhau tàn nhẫn đến không ngờ…