Em chờ gì nơi quán nhỏ chiều nay
Bàn chân người đi bao năm có một lần về lại
Chiếc lá khô rời cành rồi xa mãi
Có thắm lại đâu mà em mãi đợi chờ?
Quán nhỏ cùng em qua hết những dại khờ
Ly cà phê thêm bao nhiêu đường vẫn đắng
Anh đi rồi phố lại càng thêm vắng
Hay tại vì em đánh mất một nụ cười?
Em chờ gì giữa xuôi ngược bao người
Một ánh nhìn, một nụ cười quen như là hơi thở
Hay một vòng tay từ xa rộng mở
Ôm em vào lòng cho hết những chờ mong?
Phố mùa này trời vẫn xanh trong
Em vẫn về chờ anh nơi quán cũ
Vẫn ly cà phê đen khi hoàng hôn vừa phủ
Đặc quánh nỗi buồn- đặc quánh một niềm đau!
N-N (Sương Mai)