Sao em nỡ đi ngang qua đời tôi
Một chút thôi để rồi vương nỗi nhớ
Một chút thôi khiến lòng ai trăn trở
Phải chăng mình có nợ chẳng có duyên.
Giữa thu rồi gạt bỏ hết ưu phiền
Hoàng hôn rơi lạc qua miền sáng tối
Câu thơ viết vần gieo sao cứ vội
Đành dặn lòng mắc lỗi với tình si.
Sao em nỡ quay mặt ngoảnh bước đi
Để lại tôi với những gì khờ dại
Gió hắt hiu mang nỗi buồn tê tái
Kỷ niệm nào còn khắc khoải trong tim.
Sao em nỡ từ hôm đó lặng im
Dòng tin nhắn cũng chìm vào quên lãng
Lời thì thầm bên tai còn bảng lảng
Nắng mỏng manh lãng đãng quãng đường chiều.
Giữa thu rồi vần thơ cũng liêu xiêu
Sao em nỡ….
Quên đi điều….
Ước hẹn !
Hồng Giang