Em giấu nỗi buồn vào sâu thẳm đáy tim
Chưa một giây nào bình yên trong tâm khảm
Ký ức đau thương xoáy vào lòng từng mảng
Ngờ vực, hoang mang, đêm cạn tới ban ngày
Bỗng một ngày em thèm khát bờ vai
Người đàn ông dang tay ôm em vào lòng thật chặt
Hứa sẽ cùng em đi đến chân trời, cuối đất
Không bỏ rơi em như người ấy đã từng
(Em mỉm cười mà khóe mắt rưng rưng
Hai chữ ”đã từng” sao xót lòng đến thế
Đã từng đan tay~đã từng yêu như thể
Đời mất nhau…sống có nghĩa lý gì!
Vậy mà…
Trời cũng đành bắt tội phải chia ly
Biết nói gì…cho yên lòng hai đứa
Đời vắng anh~em không còn điểm tựa
Anh lẫn lựa đôi lần ngăn lệ ứa tràn mi)
”Hãy đến và mang em đi!”
Em đã thầm thì mà anh nào hiểu thấu
Để hôm nay lá vàng rơi buồn nẫu
Giọt lệ sầu ướt đẫm giữa hoang vu.
Ngọc Nhu