NỖI NIỀM TUỔI XẾ CHIỀU

by Thanh Tuấn

Người ta bảo đời này là quán trọ
Vậy mà sao ta còn nợ rất nhiều
Nợ quê hương nợ cha mẹ thân yêu
Nợ người dưng biết bao điều chưa nói.

Ngoảnh mặt lại nhiều khi ta tự hỏi
Tháng năm dài như mây khói trôi qua
Tuổi thanh xuân bươn chải với bôn ba
Lo cuộc sống để rồi ta quên mất.

Mẹ cha ta đã về nương cửa Phật
Hỏi rằng ta chu tất được những gì
Ta lớn khôn là xa họ ra đi
Ta trở lại họ đã thì khuất bóng.

Anh em ta cũng tự lo cuộc sống
Thân lập thân nào trông ngóng chi ta
Có mấy khi về chung một mái nhà
Ngày giỗ tết cũng qua loa thăm hỏi.

Vợ con ta có bao giờ trông đợi
Mong chờ ta để thay đổi cuộc đời
Cũng tự lo nuôi dạy các con thôi
Không ân hận không một lời oán trách.

Bạn bè ta cũng đều là xa cách
Có mấy khi gặp mặt hỏi thăm nhau
Giàu hay nghèo nào có giúp được đâu
Ít gặp lại để lâu thành người lạ.

Đời con người sao mà trôi nhanh quá
Mới ngày nao mà nay đã xế chiều
Quãng đời còn nào đâu có bao nhiêu
Ngồi ngẫm lại vẫn còn nhiều duyên nợ…!

Hồng Phong

You may also like

Leave a Comment