NHỚ MỘT NGƯỜI

by Thanh Tuấn

NHỚ MỘT NGƯỜI – Bích Nụ

Anh đâu rồi mà chẳng đến thăm em
Mùa thu sang hoa cúc vừa chớm nở
Con phố thênh thang dòng người hớn hở
Họ nắm tay nhau tíu tít nói cười.

Em một mình lạc bước giữa dòng người
Nghe con tim đang thì thào nói nhỏ
Mạnh mẽ lên nào đừng buồn nhăn nhó
Đất và trời vạn vật đang xinh tươi.

Hãy vui lên hé môi nở nụ cười
Bởi cuộc sống còn bao điều thi vị
Một chút chênh chao chỉ nên buồn một tí
Sẽ qua thôi đừng suy nghĩ quá nhiều.

Cứ hân hoan sải bước ngắm phố chiều
Bởi cô đơn cũng có niềm vui riêng đấy
Hạnh phúc sẽ đến thôi mà …*thật vậy*…
Em lại rạng ngời bông hoa nhỏ yêu yêu.

NHỚ MỘT NGƯỜI – Huần Trần

Nhớ một người chẳng còn nhớ gì ta
Một mình nhớ, vẫn biết là thật tội
Nhưng con tim khờ đã lầm đường, lạc lối
Nên đã muộn rồi khi tìm cách để quên

Người chẳng vương lòng nên chắc rằng đã quên
Cơn gió thật hiền trên cung đường năm cũ
Khung trời ấy màu bằng lăng tím rủ
Từng cánh hoa tàn như thương nhớ rụng rơi!

Có một người, từng chiều rất đơn côi
Ngóng một người trên đường xưa lạc bước
Hoàng hôn tím nhuộm loang chiều ký ức
Ai đã xa rồi, mãi chẳng về qua!

Chẳng dám trách ai quên, ta chỉ trách ta khờ!
Người chẳng vấn vương, dĩ nhiên là chẳng biết
Ta nhớ một mình, nên nhớ thành da diết
Buông bỏ bao lần… nhưng lại tiếc…nên đau!

Ta nhớ một người…người chẳng nhớ ta đâu!

You may also like

Leave a Comment