NGƯỜI YÊU CŨ

by Thanh Tuấn

NGƯỜI YÊU CŨ
Thơ: Du Phong

Bước về đâu để quay ngược nỗi buồn,
Ngược những yêu thương từng một thời dang dở,
Ngược tiếng yêu đầu hồn nhiên và bỡ ngỡ,
Ngược những dại khờ để ghép lại vẹn nguyên?

Có con đường nào đi ngược với đêm đen,
Để lại thấy êm đềm trong bình minh nắng phủ,
Để giây phút này riêng em không tự nhủ,
Mình chỉ còn là “Người cũ” của nhau thôi…

Con đường chiều nay bỗng vô tận xa xôi,
Nắng hồng mắt môi che nụ cười em lúng túng.
Ta gặp lại nhau giữa một mùa lá rụng,
Kỉ niệm ùa về lay nỗi nhớ đã xa.

Em vẫn là em của ngày hôm qua,
Còn anh lại là người mang tên “Người Yêu cũ”!
Nghe như tháng năm đã vô tình che phủ
Ký ức giữa chúng mình bằng lớp bụi không tên.

Đã cũ rồi tức là đã lãng quên,
Đã có thêm những điều hẳn nhiên, rất mới.
Anh mỉm cười chào rồi bước ngang qua vội,
Để lại phía chân trời dấu chấm hỏi vì sao.

Tại anh không muốn mình thành cũ kỹ trong nhau!!!

NGƯỜI YÊU CŨ
Thơ: Tâm Nhiên

Chiều hôm qua, em gặp người yêu cũ
Muốn quay đi để lặng lẽ khỏi chào
Nhưng con đường nhỏ hẹp biết làm sao
Đành đối diện miệng cười như hoa nở.

Người yêu cũ, danh từ em rất sợ
Bởi chia tay để lại vết thương lòng
Chuyện tình xưa chẳng biết có yêu không
Nhưng kỉ niệm cũng làm em nuối tiếc.

Người yêu cũ, gửi lời chào tạm biệt
Tay trong tay với người trẻ hơn mình
Một màu đen bao phủ ánh bình minh
Rồi vỡ lẽ là hoàng hôn nắng tắt.

Người yêu cũ, nếu sau này chạm mặt
Hãy xem nhau như người lạ chưa từng
Anh và em giờ đã hóa người dưng
Đừng nhìn nhận…gọi tên… đừng… anh nhé!

You may also like

Leave a Comment