Người dưng

by Thanh Tuấn

Người dưng –  Hoa Bất Tử

Bỏ lại đi anh quá khứ sau lưng
Ai cũng có những khoảng trời để nhớ
Có những điều đã từng là hơi thở
Cũng qua rồi, như một ngủ say

Những đêm dài nhớ anh đến quắt quay
Hơi ấm dịu dàng của bóng hình dĩ vãng
Những hoàng hôn trong trời chiều chạng vạng
Biết đến nơi nào để không thấy những kỷ niệm ngày xưa

Về đi anh căn nhà có tiếng trẻ nô đùa
Mình đã sai khi con tim thua lý trí
Nhưng có thể hạnh phúc không khi riêng mình ích kỷ
Nụ cười có vẹn tròn khi đánh đổi bằng những cay đắng của người thân?

Về đi anh, đừng lưỡng lự phân vân
Giữ trong nhau chút gì còn đọng lại
Để ngày mai dù có xa mãi mãi
Trong cơn say vẫn chuếnh choáng … đã từng…

Từ mai mình hóa người dưng
Nhỡ may gặp lại, xin đừng … xót xa

Người dưng –  Vũ Tuấn

Trọn đời này ta mãi gọi người dưng
Tiếng “người dưng ” sao lạnh lùng đến thế
Cũng tại vì thuyền tình không đỗ bến …
Lỡ yêu rồi …lại để lạc mất nhau

Là “người dưng” em thấy thật đớn đau
Cảm giác trong lòng sao bẽ bàng , chua chát
Anh giống em ? hay anh sẽ khác
Bởi anh quen rồi …bao người gọi ” người dưng”

Đã không cùng nhau đi trên một con đường
Không quan tâm,cũng đừng mong gặp gỡ
Chỉ là cùng nhau đi chung thuyền tình đã vỡ
Sóng xô bờ …hai đứa dạt hai nơi

Bao yêu thương đã bay theo cánh chim trời
Theo mây trôi  theo mưa ngàn gió núi
Chỉ còn xót xa …đớn đau …buồn tủi
Thầm trách người …sao đã hứa …rồi quên

Cũng đành thôi …chẳng mơ ước hão huyền
Tình đã chết …từ đây thành xa lạ
Em sẽ gom yêu thương , đớn đau và tất cả
Trả cho người …để thanh thản gọi …Người Dưng.

Người dưng = Hạ Băng

Hay là mình cứ gặp lại đi anh
Tiếng Hạnh phúc đã trở thành phù phiếm
Một lần cuối để thôi đừng hoài niệm
Những buồn đau dấu diếm chỉ thêm sầu

Chỉ một lần chắc chẳng có gì đâu
Em cũng đã rất lâu không còn nhớ
Cái cảm giác thật lòng từng lo sợ
Người ra đi và nỡ bỏ lại mình

Bởi cuộc đời sau những ánh bình minh
Còn có cả những bóng hình dĩ vãng
Chuyện xưa cũ đã như cơn gió thoảng
Giữa chúng ta là khoảng cách muôn trùng

Gặp bây giờ cũng đâu khác người dưng

Người dưng –  Tùng Trần

Người dưng rồi..có buồn không em nhỉ
Hay mỉm cười..nói chỉ chút vấn vương
Một lối đi nhưng chẳng bước chung đường
Tình cạn rồi..chuyện thường tình nhân thế

Người dưng rồi..cũng không còn câu nệ
Những giận hờn khi trễ nhắn tin nhau
Chẳng ai nhắc..em ngủ sớm đi nào
Kẻo trời khuya..sương buông vào lạnh lắm

Người dưng rồi..đâu còn vòng tay ấm
Khi trở mùa..đông lạnh lắm không em
Hay xa rồi..như ta chẳng hề quen ?
Bờ mi nào cũng thôi hoen màu má

Người dưng rồi..mình như hai kẻ lạ
Chóng quên thôi chữ..từng..đã ngọt ngào
Cứ xem mình duyên..chẳng nợ cùng nhau
Thời gian trôi sẽ chôn vào quá khứ

Người dưng rồi..ta cần chi cất giữ
Trả nhau về với hai chữ..người dưng.

Người dưng –  Hoàng Anh Tâm

Ta với người vội vàng bước qua nhau
Như người dưng mà chưa từng quen biết
Dẫu một thời ta yêu người tha thiết
Giờ xa lạ đã hết những nhớ thương.

Ta với người mãi mãi là người dưng
Tuy chung đường nhưng không cùng bến đỗ
Mãi chỉ là bến dừng sân ga nhỏ
Tàu thoáng đến rồi cũng vội đi mau.

Ta với người đôi lúc thật gần nhau
Nhưng khoảng cách chẳng bao giờ gần cả
Người với ta đôi người về đôi ngã
Hai tâm hồn giờ đã quá xa xôi.

Ta với người từng có lúc chung đôi
Tưởng chừng như cười vui trong hạnh phúc
Nhưng bây giờ đôi ta đành bước ngược
Với yêu thương cô độc giữa dòng đời.

You may also like

Leave a Comment