Ngộ Nhận

by Thanh Tuấn

Ngộ Nhận
Thơ: Phạm Thị Quý

Cánh chim ngộ nhận bầu trời
Cho nên chết bởi tay người thợ săn
Con cá ngộ nhận đám rong
Cho nên bị vướng vào trong lưới rồi.

Con người ngộ nhận con người
Kẻ xấu hoá tốt, kẻ tồi hoá hay
Bất tài ngộ nhận hữu tài
Dối gian lại hoá thẳng ngay chân thành.

Đỏ bị ngộ nhận ra xanh
Trắng đen lẫn lộn hoá thành xám tro
Bao điều ngộ nhận xảy ra
Kẻ hèn nhát hoá ra người hùng.

Cuộc đời ngộ nhận tứ tung
Thông minh lại tưởng điên khùng tối tăm
Đường gần thì hoá xa xăm
Đường xa ngộ nhận là gần…lạ chưa!

Trời nắng ngộ nhận trời mưa
Bóng râm lại tưởng trời vừa hoàng hôn
Bánh xe ngộ nhận mặt đường
Sứt càng gãy gọng chuyện thường mà thôi.

Trái tim ngộ nhận cuộc đời
Cho nên đau khổ một thời trẻ trung
Con thuyền ngộ nhận dòng sông
Giữa dòng mới thấy mênh mông bến bờ.

Ngộ Nhận
Thơ: Sưu Tầm

Em ạ! có thể hai ta đều ngộ nhận
Cái xao xuyến ban đầu cứ ngỡ là tình yêu
Chỉ vì tôi lăn lóc đã khá nhiều
Nên sớm hiểu điều em chưa kịp hiểu

Con đường ta đi có lúc như đơn điệu
Trực giác dè chừng sau tay lái ngủ quên
Từng nỗi nhớ lướt qua đời khi lạ, khi quen
Lời bóng gió chỉ là ngọn đèn pha chói loè trong đêm tối

Nếu ánh mắt ta lỡ cắt nhau giữa lằn ranh bối rối
Thì em ơi! chắc hẳn rất vô tình
Tôi còn đang mải mê với thổn thức riêng mình
Em cũng thế, bộn bề với những ước mơ hào nhoáng

Tỉnh dậy đi! bước ra nhìn bình minh rực sáng
Có khác không em? màu nắng nhạt hoàng hôn
Em với niềm vui và tôi với nỗi buồn
Cứ quay mãi giữa hai vòng quanh quẩn

Cũng có thể chẳng phải là ngộ nhận
Nhưng thà thế còn hơn phải hụt hẫng một lần.

You may also like

Leave a Comment