NĂM THÁNG VÔ TÌNH

by Thanh Tuấn

Có những buổi chiều lặng lẽ trước hoàng hôn
Nhìn ngày len qua kẽ tay để thấy mình vơi đi khờ dại
Hiểu được cuộc đời chẳng có gì là mãi mãi
Năm tháng vô tình trên từng mảnh đời, không chừa lại một ai…

Có người dành cả đời để đi tìm ranh giới giữa đúng và sai
Để khi cuối đời nhắm mắt xui tay mới nhận ra thanh xuân là hữu hạn
Phí hoài tháng năm cho những yêu thương tưởng chừng đã cạn
Mà có hiểu được rằng ranh giới ấy quá đỗi mong manh?!

Giá người ta biết trân trọng mái tóc đương xanh
Để nuôi khát khao và yêu thương từ những điều bình dị
Đừng mãi trách than hạnh phúc kia ai đem giấu kĩ
Vì hạnh phúc và bình yên ở ngay trước cửa nhà mình

Thật ra tháng năm vô tình khi mỗi buổi bình minh
Lại thấy tóc cha bạc màu hơn trước đó
Vai mẹ gầy đi, da nhuốm màu sương gió
Mới thấy trân trọng cuộc đời và hạnh phúc đang ở trong tay

Người ta hay ước được thoát mình ra khỏi guồng quay
Trở về thuở tuổi thơ với những điều giản đơn đến lạ
Sao không nghĩ đến dăm mươi năm đi qua rồi vất vả
Lại mong ước được trở về tuổi trẻ của hiện tại ngay đây?

Sầu Đông

You may also like

Leave a Comment