MÂU THUẪN

by Thanh Tuấn

Tôi thường quên những điều nên nhớ
Và luôn nhớ những điều cần phải quên
Như tâm trí vẫn nhắc hoài về một cái tên
Lẽ ra nên vùi sâu nơi tận cùng ký ức.

Tôi thường huyễn hoặc mình bằng những điều không có thật
Để rồi quay lưng trước những hạnh phúc giản dị bình thường
Tôi cứ tần ngần bước mãi trên một con đường
Dù biết rằng yêu thương chẳng bao giờ trở lại.

Tôi biết chứ, cuộc đời này, không có gì là mãi mãi
Nhưng mỗi lần yêu vẫn ngốc nghếch, dại khờ
Cho dẫu hạnh phúc chỉ là những cơn mơ
Tôi vẫn muốn mơ trọn vẹn một lần sau cuối…

Vân Jenny

You may also like

Leave a Comment