MẮT BIẾC

by Thanh Tuấn

MẮT BIẾC – Huy Yến

Một sớm em về mới chớm Đông
Cúc chi nở thắm khoé môi hồng
Hương dâng mắt biếc thơm làn tóc
Ríu rít chim ca rộn tiếng lòng.

Tôi về thổ lộ với đêm Đông
Đã chót lòng vương một bóng hồng
Nhớ mãi môi hường thương mắt biếc
Yêu thầm liệu nói có nên không?

Thuở đó em thường dạo bến sông
Môi hường khẽ hát khúc Diêu bông
“Người ơi… ước hẹn nên chồng vợ
Lá thắm se duyên nghĩa mặn nồng”

Tôi về dệt mãi mộng Diêu Bông
Kiếm khắp phương trời đã mấy Đông
Lá quá vời xa nên chẳng thấy.
Quay về lặng lẽ khóc bên sông.

Bữa ấy mưa buồn khắp bến Đông
Vu quy pháo đỏ xác xuôi dòng
Người vui bến mộng nào đâu thấy
Có kẻ trông theo tắt lửa lòng.

Xuân tàn Hạ tận với Thu Đông
Mắt biếc còn in mãi đáy sông
Lặng vớt câu ca chiều bến cũ
Nghe lòng bải hoải khúc Diêu bông.

MẮT BIẾC – Huần Trần

Rồi một ngày ta lạc vào mắt biếc!
Giữa cổng trường man mác gió sau lưng
Mắt biếc ơi, sao sóng sánh lưng chừng?
Em đi rồi, sao lòng bâng khuâng mãi…

Kể từ ngày lạc vào đôi mắt ấy
Sao thấy trong tim luôn rộn rã khác thường
Ta đến trường cũng ráng sớm giờ hơn
Để thêm thời gian kiếm tìm đôi mắt biếc

Nếu một ngày em chọn đi đường khác
Thật khổ tôi rồi, kiếm tìm mãi không thôi
Mùa hạ cuối cùng, em xa tôi, xa tôi!
Mang theo hồn tôi còn lạc trong mắt biếc!

Bao nhiêu năm trên đường đời mải miết
Ta mãi kiếm tìm, chẳng đôi mắt nào giống mắt biếc năm xưa!
Ngày tựu trường, vội vã đi tìm mắt biếc của ngày xưa
Mắt biếc vẫn thế, vẫn lặng im không nói

Chỉ khe khẽ cười trong màu hạ chói
Một nửa mắt cười đã trói nửa hồn tôi
Mắt biếc lại xa rồi, vẫn lặng lẽ xa xôi
Mang nửa hồn tôi lạc trôi về phương ấy

Còn nửa hồn tôi đốt thiêu cùng hạ cháy
Em đã xa rồi, bỏ Hạ lại cùng tôi…
Ánh mắt nào…theo cánh Phượng… rơi rơi!

You may also like

Leave a Comment