Lãng quên

by Thanh Tuấn

Và năm tháng làm nhạt phai màu tóc
Lãng quên đi cảm xúc buổi ban đầu
Ngày xa cách đôi ba lần bật khóc
Rồi lại cười…chắc lòng đã hết đau..!

Xoay lưng về hai phía ngược chiều nhau
Thấy tự do nơi cuối trời xanh thẳm
Phố hững hờ trước nỗi buồn thầm lặng
Ánh đèn loang…xoa dịu trái tim người..!

Thêm một người cứ thế bước ngang đời
Hạnh phúc ơi sao mà mông lung quá
Gặp gỡ chi rồi hóa thành xa lạ
Bảy tỷ người…ai sẽ ở lại đây?

ARCK

You may also like

Leave a Comment