KÍ ỨC MỘC MIÊN

by Thanh Tuấn

Tôi yêu
Bông hoa gạo
Đỏ chói
Trời tháng Ba
Kí ức
Thời thơ ấu
Trong tim
Chưa phai nhòa.

Quê tôi
Vùng chiêm trũng
Bình dị
Bên dòng sông
Đầu làng
Cây gạo đỏ
Trông ra
Ngoài cánh đồng.

Cây gạo
Già, to lắm
Đứng đó
Tự bao đời
Trải qua
Nhiều giông bão
Che chở
Cho làng tôi.

Mẹ tôi
Hay chợ sớm
Tôi ngóng
Ở đầu làng
Thẩn thơ
Quanh gốc gạo
Nhặt hoa
Chơi đồ hàng.

Từ già
Cho tới trẻ
Chăn trâu,
Đi làm đồng
Nghỉ ngơi
Bên gốc gạo
Chuyện trò
Rôm thật rôm.

Trẻ con
Thì nô nghịch
Dùng hoa
Để ném nhau
Đứa cười,
Đứa dỗi, khóc
Xị mặt,
Rồi làu bàu.

Cậu bạn
Học chung lớp
Tôi, nó
Mên mến nhau
Nhặt hoa
Tẩn mẩn kết
Tặng tôi
Vòng đội đầu.

Sau, nó
Vào bộ bội
Còn tôi
Đi học xa
Chia tay
Nó trao vội
Bức vẽ
Tôi và hoa.

“Tình iu
Thời bọ xít”
Cảm tính
Và thật thà
Hữu duyên
Nhưng vô nợ
Xa nhau
Dần phôi pha
Bây giờ
Ôn kỉ niệm
Hai đứa
Vui, cười xòa…

Thời gian
Trôi nhanh quá
Nửa đời
Thoắt đi qua
Tôi vẫn
Yêu tha thiết
Mộc miên
Hoa quê nhà…!

MỘC MIÊN

You may also like

Leave a Comment