Em dại khờ gom lại những mong manh

by Thanh Tuấn

Hình như sớm nay nắng chẳng muốn nô đùa.
Con phố em qua mây rắc màu tro xám
Gió kể em nghe về những điều ảm đạm
Bằng ngôn ngữ lạnh lùng của mùa đông…

Anh đã thương em ư? Nỗi nhớ cứ thì thầm…
Bông cúc họa mi dịu dàng anh tặng em ngày đó
Cứ mãi héo tàn theo dấu chân quá khứ
Ôi… có loài hoa nào là bất tử không anh…

Em dại khờ gom lại những mong manh
Đan tấm áo thiên thanh cho giấc mơ ký ức
Trái tim guộc gầy run run trong lồng ngực
Em rót cả u buồn lên con chữ tương tư…

Có đôi lần…
Em về ngang lối cũ khi trời lất phất mưa
Ngỡ rằng anh vẫn bước bên em thật gần trong tiếng gió
Anh ghé tai em nói điều gì…
…em vẫn luôn nhớ rõ.
Nên phố bây giờ còn ở đó..
Và cả em…
Cùng lặng lẽ…chờ anh…!!!

sưu tầm

You may also like

Leave a Comment