EM CỨ ĐI ĐI

by Thanh Tuấn

Muốn đi rồi em ngoảnh lại làm gì 
Luyến tiếc chi cái gọi là tổ ấm
Giờ đã cũ mèm lấm lem bụi bặm
Vết xước không tên gặm nhấm thời gian

Em ra đi để lại cảnh hoang tàn
Đứa con thơ thiếu vòng tay người mẹ
Ở bên anh chẳng còn người san sẻ
Chuyện buồn vui, chuyện con trẻ bi bô

Sương sớm rơi lạnh đầu đứa trẻ thơ
Em không thấy đó là điều oan nghiệt
Sao có thể giả ngây như không biết
Gỗ đá vô tri cũng có lúc vỡ toang

Tình máu mủ em đã xách đi hoang
Rồi chôn xuống để ấm êm duyên mới
Em đâu biết ngày nào con cũng đợi
Bước chân mẹ về, âu yếm vuốt ve

Em đi rồi đâu còn thấy, còn nghe
Tiếng con thơ cứ nghẹn ngào gọi mẹ
Anh đâu muốn và cũng không thể kể
Cho con hay tại sao mẹ vắng nhà

Chỉ nhìn con mà lòng dạ xót xa
Nước mắt của người đàn ông từng trải
Sợi đắng cay mà anh đang mắc phải
Đứa con yêu sớm mang vết thương lòng

Thơ Hoàng Quý Phi 

You may also like

Leave a Comment