ĐỜI NGƯỜI NGẮN NGỦI

by Thanh Tuấn

Cuộc đời người ngắn ngủi,
Như gió thoảng mây bay.
Chợt sinh rồi chợt chết,
Vùi sâu dưới đất dày.

Quãng thời gian ngắn ấy
Đáng lẽ ta, con người,
Sống đẹp và tận hưởng
Những niềm vui cuộc đời.

Ừ, đáng lẽ là thế,
Nhưng ta, vì vô minh,
Bon chen rồi đấu đá,
Tự mình làm khổ mình.

Bị cuốn vào cơn lốc
Của cái Tham Sân Si,
Ta sống như ma ám.
Chết mang theo được gì?

Người xưa đã từng dạy,
Với lương thực nghìn kho,
Ta ăn, ngày nhiều lắm,
Nửa đấu gạo là no.

Với hàng nghìn cung điện
Lộng lẫy, sáng như gương,
Trong khi ta, đơn giản
Chỉ cần một chiếc giường.

Tiền cần lắm, hẳn thế.
Nhưng bao nhiêu là vừa.
Người có học, giác ngộ
Mới biết đủ và thừa.

Thế giới luôn sôi động.
Vất vả cuộc mưu sinh.
Ai cũng cố giành giật
Và vơ vét cho mình.

Cái ta giành giật được
Tưởng nhiều mà không nhiều
Tưởng sướng mà lại khổ
Vì thiếu tình thương yêu.

Thiếu cái tâm tĩnh tại
Để hoà vào thiên nhiên
Thiếu thời gian đọc sách
Để vươn tới cái thiền.

Trong khi rất đơn giản
Nên quan niệm thế này
Tiền chỉ cần đủ sống
Và không phải đi vay.

Giàu nghèo không quan trọng
Quan trọng là gia đình
Sống với nhau hoà thuận
Có trách nhiệm có tình.

Nhà to hay nhà nhỏ
Thì cũng thế mà thôi
Chỉ cần có đủ chỗ
Để sống là tốt rồi.

Quần áo không quan trọng
Hàng hiệu hay hàng thường
Miễn đẹp và đủ ấm
Lịch sự khi ra đường.

Con có là tiến sĩ
Hay đứa bán hàng rong
Nếu biết sống tử tế
Cha mẹ đã yên lòng.

Không quan trọng chức tước
Danh vọng và tiền tài
Quan trọng là sống thiện
An Lạc và yên bài…

sưu tầm

You may also like

Leave a Comment