Đôi khi buồn, ,mà cũng lắm trông mong

by Thanh Tuấn

Những con đường mình đã từng đi
Không thể đưa em về ngõ cũ
Như trái tim chưa từng mất ngủ
Lại vì anh mà khóc mướt thật nhiều.

Chuyện của mình như một cuộc phiêu lưu
Em dẫu sợ mà không ngăn mình được
Biết có gai, biết là sẽ xước
Mà bản thân cứ nhất quyết lao vào.

Anh, như là một mảnh rừng hoang
Em trót dại làm thú hoang muốn ngụ
Muốn an yên, muốn tìm chỗ trú
Mà rừng hoang vốn bão tố vô thường.

Tự nhắc mình, dừng lại, đừng thương
Anh vốn dĩ không là người ở lại
Mà trái tim cứ bao lần sống mái
Cứ tập rung, tập ngốc nghếch quên mình.

Thôi cũng đành ôm hết sức bình sinh
Yêu anh, thử yêu một trời tuổi trẻ
Nếu mà mai như chuyến tàu trễ vé
Cũng không sao, mình đã dốc hết lòng.

Cà Phê

You may also like

Leave a Comment