ĐÀN BÀ CŨ

by Thanh Tuấn

ĐÀN BÀ CŨ – Hoàng Yến

Đã cũ rồi…nên ngại chẳng yêu đâu
Chẳng dám mơ được nâng niu …chiều chuộng
Bình minh qua rồi… hoàng hôn đang dần xuống
Mái tóc đen huyền đã lấm tấm pha sương

Đã cũ rồi… nên tính nết thất thường
Dở dở …ương ương …thương rồi lại ghét
Vận động chút thôi …là thấy người mỏi mệt
Ngủ ít …nói nhiều… nhăn nhó …khó ưa

Đã cũ rồi …sức khỏe chẳng dư thừa
Đau lưng …mỏi vai …ngày vài ba bận
Ngồi xuống ,đứng lên… ù tai , chóng mặt
Trái nắng, trở trời … sổ mũi …hắt hơi

Đã cũ rồi…tàn tạ …xác xơ
Cầm gương lên soi …lại thở dài …dặt xuống
Đã luống tuổi nên cũng lười trang điểm
Chẳng giống những ngày trẻ đẹp …xì tin

Đã cũ rồi …nên cũng mất tự tin
Xuống cấp không phanh … đường cong bay đâu mất
Ba vòng như nhau …da khô , thô ráp
Mắt biếc ngày nào …hằn rõ vết chân chim

Đã cũ rồi…ngại chẳng muốn làm duyên
Chẳng muốn cùng ai sánh vai dạo phố
Ngại tự dưng đi cưa sừng làm nghé
Ngại người đời …bàn tán cười chê

Đã cũ rồi… chỉ có một đam mê
Có người sẻ chia …sớm khuya bầu bạn
Có người lắng nghe ..quan tâm, thông cảm
Có người hỏi han lúc trái gió …trở trời

Chẳng dám yêu đâu…vì đã cũ mất rồi

ĐÀN BÀ CŨ – timbuondoncoi

Em đã biết em là đàn bà cũ
Gầy bàn tay không hứng nổi thương buồn
Nhọc nhằn dỗ cơn đau xưa yên ngủ
Nên chẳng còn tha thiết ngọt môi hôn

Em đã biết em đàn bà cô độc
Cắn vỡ đêm, ngày làm bạn chính mình
Mùa nối mùa buồn phai nhanh màu tóc
Cạn kiệt rồi nhiệt huyết lẫn yêu tin

Em đã biết đàn ông đầy trăng gió
Vội vã yêu nên cũng vội vã rời
Tim đàn bà chỉ làm bằng máu đỏ
Thừa ghen hờn lúc yêu dấu đổi ngôi

Em đã biết mang tim ra mặc cả
Là nhận về những trùng điệp tổn thương
Em đã biết thương mình sau tất cả
Dẫu không anh cùng đi cuối con đường…

You may also like

Leave a Comment