CUỐI CÙNG THÌ MÌNH CHẲNG ĐỢI ĐƯỢC NHAU

by Thanh Tuấn

Cuối cùng thì mình chẳng đợi được nhau
Tình yêu ấy chết dần trong im lặng
Mình bảo rằng sẽ cho nhau kỳ hạn
Nhưng cũng đành dừng lại ở đây thôi

Tôi biết chứ! Trái tim người mệt mỏi
Bao ngày rồi rong ruổi những trở trăn
Nhưng yêu thương giờ đã quá mong manh
Tình ly biệt, mình gọi nhau người cũ

Con phố vắng, lá buồn rơi ủ rũ
Tiễn tình mình vào quá khứ, từ đây
Giữa chiều tàn, phố bỗng đổ mưa bay
Khóc tống biệt mối duyên đầu dang dở?

Dấu yêu ơi! Giờ đây không còn nữa
Chẳng thể nào nói thêm được lời thương
Mình buông tay, đoạn tình kia tan vỡ
Mình ngược đường, hai hướng rẽ không nhau

Hoàng hôn nghiêng tia nắng cũng nhạt màu
Gió đưa mây, nghe buồn trôi hoang hoải
Tôi trở về, giọt sầu giăng khắp lối
Ôm mảnh tình thao thức – lạnh tàn canh!

Sơ Tâm

You may also like

Leave a Comment