CỨ DÙNG DẰNG VƯƠNG VẤN CẢ TRỜI THU

by Thanh Tuấn

Anh có hay Thu chòng chành qua ngõ
Ngát hương nồng hoa Sữa trắng tinh khôi
Tiễn Hạ đi bằng lãng đãng mây trời
Vàng lá rụng xào xạc từng giấc mộng

Sáng nay ai thương nhớ và hi vọng
Ngắm mưa về, lất phất những sợi tơ
Khung cửa ngơ, có kẻ trót si khờ
Đan lưu luyến thắt trọn đời… duyên – nợ

Tháng Tám về, Cúc bắt đầu chớm nở
Vườn ươm mầm, sinh nảy một chữ yêu
Cất tháng ngày xa vắng bóng cô liêu
Mắt thôi ướt – buồn ơi chào mi nhé

Nắng hờn dỗi, nhẹ nhàng từng nét vẽ
Tóc bồng bềnh, đỏng đảnh, đón mùa sang
Dệt bức tranh mang hạnh phúc nồng nàn
Đôi má thắm, môi hường anh say đắm

Ngượng ngùng quá, giữa lưng chừng hư – đậm
Thoáng bồi hồi, nghe nhịp đập nơi tim
Giọt Ngâu thôi không nức nở đi tìm
Tay lóng ngóng xóa những gì bợ tạm

Nép mình dựa, ta chạm vào Tháng Tám
Cứ dùng dằng, vương vấn cả trời Thu

Thanh Sunshine

You may also like

Leave a Comment